“Cô không cảm thấy nói như vậy rất ngây thơ sao?” Trần Tiểu Nghiên trầm giọng nói.
“Ngây thơ chỗ nào, sự thật là như vậy, bản thân cô cũng nên cảm nhận được.”
Ngô Thiến Thiến cười bĩu môi, trong lời nói không có ý gì sâu xa, cô hít một hơi thật sâu, trên gương mặt đó thấy rõ vẻ khinh thường và mỉa mai.
“Được, vậy để tôi nói cho cô biết, ngây thơ chỗ nào.”
Cô đứng thẳng người, siết chặt lòng bàn tay: “Cô muốn dùng từ này để khiến bản thân trong sạch hơn, để bào chữa cho những hành vi vô đạo đức kia. Có điều tôi thấy, cô chỉ là đang làm bẩn từ ngữ này mà thôi.”
“Nếu như nɠɵạı ŧìиɦ được coi là tình yêu, vậy gái đĩ gái điếm cũng có thể tính là trong sạch rồi. Ít nhất, họ còn có giá cả rõ ràng, chứ không chen chân đi làm người thứ ba.”
Ngô Thiến Thiến ngơ người, không nói nên lời.
“Thư ký Ngô, hôm nay tôi chỉ muốn khuyên cô nên biết điều một chút, chủ động từ chức, rời khỏi đây.”
Trần Tiểu Nghiên cúi đầu, lặng nhìn những tia nắng chiếu trên mặt bàn. Cho dù có đuổi cô ta đi cũng không có cách nào cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của cô ta và Hoàng Gia Vĩ, nhưng ít nhất cũng có thể khiến mắt cô thanh tịnh một chút.
Chờ một lúc sau, Ngô Thiến Thiến cười nói: “Muốn mắng thì cứ tùy tiện mắng, tôi thật sự không để bụng những lời này. Chỉ cần người chồng cô yêu thương là tôi, thì tôi không để tâm.”
Cô ta uể oải đưa tay lên, như thể từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196192/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.