Bị Phạm Cát chặn xe là thế nhưng Hàn Thiên Dương là ai chứ, vợ còn đang mê man bắt anh ở lại giúp đám người đó điều tra. Không thể nào.
Mặc kệ Phạm Cát không cho đi, anh kéo kính xe lên quả thực nếu lúc đó Phạm Cát không thu tay lại kịp thời chắc chắn sẽ bị gãy làm đôi. Thế rồi anh cứ vậy mà nhấn ga lao vút đi để lại khói bụi mù mịt hại đám người Phạm Cát ho sặc sụa.
“Đồ vô văn hóa!”
Phạm Cát hét lên, sau đó lại nghe một người đồng nghiệp nói: “Đội trưởng, bánh sau của bọn họ bị thủng.”
Phạm Cát nhìn ra chứ, anh còn biết rõ đó là do đạn gây ra thế nhưng có thể làm gì? Hàn Thị dây dưa với biết bao nhiêu người, kẻ thù nhiều vô số, thi thoảng ăn vài phát đạn cũng là chuyện thường tình.
Có điều đó là chuyện trong tối của Hàn Thiên Dương, dù Phạm Cát là cảnh sát cũng không tiện ra mặt. Nhưng nếu chuyện riêng của Hàn Thiên Dương cũng liên quan đến vụ án đang điều tra của cảnh sát bọn họ thì khả năng phải lôi chuyện này ra ánh sáng là điều không thể tránh khỏi.
“Về xin giấy.”
Bọn họ đang phối hợp với cảnh sát Hà Nội truy bắt tội phạm cấp quốc gia, dù Phạm Cát có là con ông cháu cha, vẫn phải nể mặt chủ nhà mà xin phép một tiếng.
“Rõ.”
“Vậy, cô gái này…”
Nghe đồng nghiệp nói, Phạm Cát quay sang nhìn người con gái một lượt, anh ta nghĩ: chẳng phải Hàn Thiên Dương đã để người ở lại hay sao?
“Đưa về đồn đi.”
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196181/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.