“Cô là vợ của anh Hoàng, đúng không? Tôi luôn muốn được gặp, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.” Nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Thiến Thiến khó mà phân biệt được đó là tử tế hay là có ý gì, cô ta đã đưa bàn tay ra một lúc lâu và chưa bỏ xuống.
Có vẻ như những gì đã xảy ra đêm qua và sáng nay không liên quan gì đến cô ấy.
Có vẻ như không chỉ hành động siêu dứt khoát mà diễn xuất cũng thuộc hàng đỉnh.
Trần Tiểu Nghiên cố gắng đè nén trái tim đang đập dữ dội của mình, và giả vờ không rõ nhìn về Hoàng Gia Vĩ.
Khi bị Ngô Thiến Thiến cắt ngang, anh ta dường như đã bình tĩnh trở lại và hắng giọng một cái: “Tiểu Nghiên, anh quên chưa nhắc đến chuyện này với em, đây là thư ký Ngô. Cứ gọi cô ấy là Tiểu Ngô.”
“Thư ký… Ngô?”
“Ồ, là người mới đến công ty… sau khi tan làm vừa hay thuận đường, anh cho cô ấy đi nhờ một đoạn.”
“Hóa ra là như thế.” Trần Tiểu Nghiên nói, sau đó nhướng mày và bắt tay Ngô Thiến Thiến.
Cô không đến công ty của Hoàng Gia Vĩ thường xuyên, và cô cũng không biết nhiều về con người và mọi thứ ở đó.
Cô không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy.
Thì ra đó không chỉ ở nhà, mà còn là công ty ngày đêm không rời…
Khó trách phải đích thân chở cô ấy về lại khách sạn.
Đoán chắc anh phải đi từ sáng sớm, chỉ để đến đây đón cô ta cùng đi đến công ty, hơn nữa anh đã trả 80% tiền thuê dài hạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-hao-mon-ke-thu-ba-chet-di/1196163/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.