Sau đó nữa, Doãn Hoàn Từ bị Nghiêm Thù Lân đưa về sơn trang.
Khi Nghiêm Thù Lân tìm tới, y đang nằm gục trong một túp lều cỏ chật chội, lương khô và nước đều hết sạch, đói không chịu nổi nên phải nhét cỏ khô vào miệng cho đỡ đói.
Khương Nhược Châu vốn ra ngoài tìm đồ ăn nước uống, nói sẽ về sớm nên y nên ngoan ngoãn chờ ở đây, chờ từ lúc mặt trời chói chang đến khi bóng đêm nặng nề, một ngày rồi hai ngày.
Trăng khuyết treo trên ngọn cây, ánh sáng nhạt nhòa rọi xuống thế đạo mơ hồ.
Doãn Hoàn Từ ngủ thiếp đi trong cơn mơ.
Khương đại hiệp tuyệt đối sẽ không bỏ rơi y như cha mẹ đâu, chắc chắn trên đường về đã gặp chuyện gì đó. Là y hại sao? Y biết võ nghệ Khương Nhược Châu siêu phàm, trừ khi có điểm yếu, nếu không còn lâu mới bị kẻ khác khống chế.
187.
Y không biết Khương Nhược Châu sống chết ra sao, lại không thể hỏi Nghiêm Thù Lân nên chỉ âm thầm lo lắng, ăn gì cũng không thấy ngon, chẳng mấy chốc gầy rộc hẳn đi, khuôn mặt xanh xao, cũng không còn hay cười như trước kia.
Nghiêm Thù Lân hỏi y tự đi hay Khương Nhược Châu bắt y đi.
Doãn Hoàn Từ cụp mắt, dụi má vào lòng bàn tay thô ráp như đá của nam nhân, giả bộ nũng nịu nói: "Ta toàn tâm toàn ý với trang chủ mà."
Để giữ mạng, y đổ hết tội lỗi cho Khương Nhược Châu.
Ngày nào chưa gặp được Khương Nhược Châu thì y còn day
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/3376666/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.