Tôi xuyên sách lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy hai nhân vật chính xuất hiện cùng lúc.
Bọn họ giằng co giương cung bạt kiếm, mỗi người nắm một tay tôi, ai cũng siết chặt như muốn bóp gãy xương tay tôi vậy.
Tôi đang nghĩ cách khuyên giải để bọn họ đừng đánh nhau ngươi chết ta sống thì bụng chợt sôi lên ọc ọc. Tôi xấu hổ cười khan rồi bảo bọn họ: "Hay...... Hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Tay Khương Nhược Châu vẫn gác trên chuôi kiếm, y nói: "Ta thấy con hổ này có vẻ chắc thịt, hương vị cũng không tệ đâu."
"Trong rừng nhiều chim," Nghiêm Thù Lân nói, "Bắt mấy con để nướng cũng không khó."
Thấy bọn họ sắp đánh nhau, tôi vội nói: "Không phiền các ngươi ra tay đâu, ta nướng mấy củ khoai ăn là được rồi......"
142.
Bọn họ không để tôi ăn khoai nướng, Nghiêm Thù Lân sai con hổ kia tha về một con hươu rừng, Khương Nhược Châu phụ trách lột da nhóm lửa rồi xé thịt hươu tươm mỡ cho tôi ăn.
Vẻ mặt Nghiêm Thù Lân vẫn lạnh lùng như xưa, tôi cũng không dám nhìn hắn nhiều, trong lòng cảm thấy áy náy vì dan díu với người khác sau lưng hắn. Nhưng ngẫm lại tôi và hắn vẫn chưa động phòng, lễ cưới chỉ mới hoàn thành một nửa nên không thể xem như phu nhân của hắn, hơn nữa tôi cũng chưa nhận lời Khương đại hiệp mà chỉ tuốt vật phía dưới giùm y thôi.
Tôi thử bắt chuyện với Nghiêm trang chủ: "Thì ra ngài chính là chủ nhân con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/3358100/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.