134.
Ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy phát hiện Khương Nhược Châu đang ôm eo tôi ngủ bên cạnh. Quầng mắt y hơi thâm, chắc vì tối qua ngủ không ngon.
Tôi đẩy nhẹ y mấy lần nhưng y không tỉnh nên quyết định để y ngủ thêm một lát, nghĩ trên đường đi y luôn gác đêm cho tôi, hẳn là chưa được nghỉ ngơi thật tốt.
Đầu y dựa vào vai tôi, gò má bị ép ra vết đỏ, nhìn xúc cảm có vẻ rất tốt. Tôi lặng lẽ chạm vào khuôn mặt tuấn tú của y, bình thường y luôn cười với tôi nhưng sau khi ngủ khóe môi lại trĩu xuống, tựa như gặp phải chuyện gì uất ức trong mơ.
"Đừng đi......" Khương Nhược Châu lẩm bẩm, khóe mắt ứa nước, càng ôm tôi chặt hơn.
Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của y.
Chẳng lẽ y mơ thấy cha mẹ đã khuất của mình sao? Nghĩ vậy tôi nín thở đưa tay vuốt tóc y, y thuận thế dụi mặt vào lòng bàn tay tôi, tóc mai phất qua tay hơi ngứa nhưng tôi không rút tay về.
"Không sao đâu," tôi vừa vuốt tóc dài xõa tung của y vừa kề vào tai y nói, "Có ta ở bên ngươi mà."
135.
Tôi cũng không muốn để Khương Nhược Châu nghe thấy câu an ủi mình đột ngột thốt ra, nhưng y đã tỉnh trước khi tôi nói, đã vậy còn giả bộ ngủ, nghe tôi nói xong mới từ từ mở mắt.
Trước khi y mở miệng, tôi giơ ngón tay lên thề mình tuyệt đối không thừa dịp y ngủ để sàm sỡ đâu.
Tôi chỉ xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/3353257/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.