77.
Vậy chúng tôi xem như vợ chồng thật sự rồi sao? Tôi nằm sấp trên lan can, trong miệng ngậm cọng cỏ mới hái, tì cằm lên cánh tay, bất giác nhớ lại chuyện lần trước Nghiêm Thù Lân làm với mình.
Người hầu trong trang đều rất bận rộn, mấy thị nữ chăm sóc tôi hàng ngày cực kỳ nghiêm, chỉ nói tôi biết quy củ chứ không kể tôi nghe quá nhiều về trang chủ của họ.
Bôi thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày, chỗ bị hắn chà đạp thê thảm kia rốt cuộc cũng hết đau. Tôi có thể chạy khắp rừng trúc, có thể đến thư phòng hắn đọc sách, chỉ cần không vào cấm địa thì chẳng ai quan tâm tôi làm gì.
Những thứ buột miệng nhắc tới sẽ có người nhanh chóng đem đến cho tôi, tôi xoa cái bụng căng tròn vì cháo nếp, tự nhủ mình không thể ăn nữa, ở đây chưa đầy một tuần mà tôi đã bị Nghiêm Thù Lân vỗ béo làm hai má phúng phính.
Tôi nhặt một cánh hoa rồi vò trong lòng bàn tay mấy lần, sau đó ném xuống hồ nước lục bình trôi lững lờ. Còn một ngày nữa là đến lễ cưới mà Nghiêm Thù Lân nói, nhưng chẳng ai bảo tôi làm gì, cứ như người hắn sắp cưới không phải tôi vậy.
Từ sau hôm đó, hắn không làm gì quá đáng với tôi nữa mà cho tôi ngủ cạnh phòng hắn, còn cho mèo vào ngủ chung với tôi.
Thú thật tôi cũng không ghét Nghiêm trang chủ làm chuyện kia với mình, chỉ là tôi sợ đau, còn hơi sợ chết nữa. Nếu hắn dịu dàng với tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/3316049/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.