Chương trước
Chương sau
72.

Tôi bị hắn đâm đến nỗi eo nhũn chân run, nài nỉ hắn rút ra nhưng hắn vờ như không nghe thấy, càng lúc càng quá đáng hơn.

Mới đầu tôi vẫn chịu được, nhưng hắn đột nhiên thúc người tới trước làm gậy th*t nóng bỏng kia đâm mạnh vào chỗ thịt mềm nhất của tôi, móng tay tôi suýt ghim vào lòng bàn tay, nghẹn ngào kêu lên, sau đó lại bị đâm chỗ kia tới tấp làm sống lưng bủn rủn, nếu không có hắn đỡ chắc tôi đã xụi lơ ngã xuống ván giường.

Nghiêm Thù Lân càng lúc càng áp sát, quần áo tôi bị ném vương vãi dưới giường, giờ đang trần như nhộng dính sát vào hắn. Hắn thò tay cầm tinh hoàn của tôi bóp nhẹ mấy cái rồi nắm trọn dương v*t tôi tuốt lên tuốt xuống bất chấp sự cự tuyệt của tôi.

Lòng bàn tay hắn sần sùi như giấy nhám, tôi vừa đau vừa sướng, cảm thấy chỗ sâu trong lỗ hậu cũng bị hắn thô bạo vạch ra, theo bản năng muốn thít chặt lỗ nhỏ đẩy vật kia ra nhưng chẳng ích gì mà còn làm nó vào sâu hơn.

Khi hắn đột ngột kéo ngược hai chân tôi làm dương v*t lấp đầy lỗ hậu, hơi thở tôi cứng lại, đau đến nỗi nước mắt trào ra.

Một nỗi khoái cảm chưa từng có từ chỗ bị xâm nhập nhanh chóng lan tràn khắp người tôi như một cơn lốc, lại giống như uống quá nhiều soda bạc hà làm bụng dưới bị kích thích, bọt khí trong suốt ùng ục xông lên đầu phá hủy ý thức của tôi.

Một lát sau, cơn đau vơi đi chút ít, tôi tìm lại được hơi thở, cổ, lưng và lòng bàn tay đều rịn mồ hôi, cả người như trái cây chín mềm bị hắn nắm, chỉ cần bóp nhẹ sẽ chảy ra nước ngọt.

Tôi hơi ù tai, chỉ nghe được tiếng thở của mình và hắn, đầu gối bị nhấc lên, gậy th*t thô to liên tục vạch ra lỗ hậu như muốn đóng đinh tôi ở chỗ này.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Là mơ sao?

Chắc không phải mơ đâu.

Ý thức tan rã một hồi, khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mặt mình áp vào ván giường, hắn cúi người ôm tôi, cưỡi trên người tôi, có thể cảm nhận rõ ràng dương v*t thô nóng rút ra rồi lại đâm vào, hết lần này đến lần khác......

Tôi níu lấy cột giường khóc nấc, bị đâm lên đỉnh hai lần, sau khi bắn ra lại bị hắn nắm vật ngây ngô kia xoa bóp, eo run rẩy như sắp rút gân.

Con mèo tam thể đi tới ngồi xổm bên cạnh liếm cổ tay tôi, sau đó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của tôi.

"Cứu ta với......" Cổ họng tôi khàn đặc, chỉ có thể mấp máy môi im ắng nói với nó, "Ta muốn chạy......"

Nó nhìn tôi một lát rồi cúi đầu liếm móng, chẳng có phản ứng gì.

Cũng đúng...... Sao tôi có thể hy vọng xa vời mèo tới cứu mình được chứ?

"Tiểu Doãn, Tiểu Doãn, ngươi vẫn ổn chứ?"

Khi vùi mặt vào giữa hai cánh tay rồi nhắm mắt khóc thút thít, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình.

Không phải giọng Nghiêm Thù Lân.

Tôi ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt nhìn về hướng phát ra thanh âm kia nhưng chỉ thấy một con chim có bộ lông vàng.

Nó đậu trên cửa sổ ngoẹo đầu nhìn tôi, sau đó lại nhìn con mèo tam thể đang ngó mình lom lom, kêu khẽ một tiếng rồi vỗ cánh bay mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.