Nghiêm Thù Lân không hề gạt tôi, làm xong hắn lấy cây ngọc ra như đã hứa, không ép tôi làm gì nữa, còn nói cho tôi biết gốc gác mấy vết sẹo trên người mình.
Ngực hắn có sẹo, trên lưng cũng có, lần trước hắn nắm tay tôi, tôi thấy mu bàn tay hắn cũng có một vết sẹo sẫm màu.
Mẹ Nghiêm Thù Lân làm việc tùy tâm trạng, thủ đoạn quyết đoán tàn nhẫn, không bao giờ chừa đường lui nên đắc tội với rất nhiều người. Lúc hắn còn bé từng có kẻ thuê sát thủ bắt cóc hắn để uy hiếp sơn trang Nghiêm gia.
Khu rừng ngoài trang quanh năm mù mịt sương độc, muốn vào cũng không phải dễ. Thỉnh thoảng hắn theo mẹ xuống núi, vì là thiếu trang chủ nên đương nhiên có rất nhiều ám vệ tháp tùng, muốn ra tay với hắn cực kỳ khó.
Tôi nắm bàn tay cứng rắn của hắn rồi xoa nhẹ vết sẹo, nghe hắn nói đây là kẻ thù cầm sắt nung in ra, đã lành từ lâu nên không còn đau mà chỉ hơi xấu thôi.
Nghiêm Thù Lân nói giang hồ chính là như vậy, truy cầu danh lợi, bài trừ đối lập, ai cũng sống như thế nên khó lòng phân biệt đâu là đúng đâu là sai.
Dứt lời, hắn đặt một tấm lệnh bài có khắc chữ "Nghiêm" vào tay tôi, bảo tôi giữ nó đi, người hầu Nghiêm gia sẽ nghe lệnh tôi, muốn gì cứ nói thẳng với bọn họ.
62.
Tôi và Nghiêm Thù Lân không thân không thích, lấy vật mình trộm để đổi lấy những thứ này, bất kể thế nào cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-gia/3304834/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.