Buổi sáng, Lam Y Tịnh đi chợ vì muốn Mã nấu món tôm chiên bột mà Hữu Hữu thích nhất. Cũng đã lâu rồi cô mới có thời gian rảnh rỗi mà đi chợ sáng sớm cũng vì muốn an ủi Hữu Hữu về chuyện không thể tham gia lễ hội cùng cha.
"Cô ơi, bán cho cháu kg tôm sống ạ, cháu lấy loại tôm lớn nhé." - Lam Y Tịnh vui vẻ nói.
"Phu nhân, có phải phu nhân không?" - Một người phụ nữ đi ngang qua, nghe được giọng nói quen thuộc liền xoay người, nhìn thấy người phía sau mà không khỏi hoảng hốt, không phải cô ấy đã mất mấy năm nay.
Nghe hai từ phu nhân, Lam Y Tịnh cảm thấy lạnh cả người, đã lâu rồi cô không còn nghe ai gọi cô như vậy, cô cũng đã quên mất cái danh xưng cao quý và đầy đau khổ đó, vậy mà hôm nay lại nghe ngay bên tai khiến cô lo sợ
"Phu nhân, sao cô lại ở đây, người ta nói cô đã mất rồi." - Dì Trương nắm lấy tay Lam Y Tịnh vui mừng.
"Bà là ai, tôi không biết bà đang nói gì?" - Lam Y Tịnh đẩy tay dì Trương ra, quay mặt muốn bỏ chạy.
"Phu nhân, tôi là dì Trương đây, cô không nhận ra tôi sao?" - Dì Trương không buông mà cố gắng níu kéo.
"Bà nhầm người rồi, tôi không quen bà."
Lam Y Tịnh sợ đến xanh mặt, cô không muốn sau bao nhiêu năm trốn tránh, lại bị Tô Húc Hoàn tóm gọn.
Không muốn dây dưa quá lâu, Lam Y Tịnh nhanh chân bỏ chạy không để dì Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2996786/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.