Chương trước
Chương sau
Lam Y Tịnh luôn tự trách bản thân cô vô dụng, cho đến khi mẹ mất cũng không thể lo lắng chu toàn. Mấy năm qua đều không có gan quay lại nơi này, chắc phần mộ của mẹ cô đã bị cỏ mọc bao phủ.

Nhưng khi Lam Y Tịnh đến nơi, phần mộ của mẹ cô được xây dựng hoành tráng, hằng ngày đều có người nhang đèn quét dọn… cô quay sang nhìn Tô Húc Hoàn như không tin vào mắt mình.

"Đây là?" - Cô ngạc nhiên hỏi.

"Từ khi biết đây là mộ của mẹ em, tôi đã cho người sửa lại và chăm sóc bà ấy… dù sao bà ấy cũng là mẹ vợ tôi." - Tô Húc Hoàn mỉm cười nói.

"Cảm ơn anh." - Lam Y Tịnh vô cùng biết ơn.

"Dạ, con chào bà ngoại." - Hữu Hữu đã đi trước một bước, đứng trước mộ phần của Hà Như Sương cúi đầu chào.

"Mẹ, con mang con trai về thăm mẹ… thằng bé tên là Hữu Hữu, mẹ ơi… con gái bất hiếu mấy năm qua đều không về thăm mẹ… xin mẹ tha lỗi cho con." - Lam Y Tịnh quỳ xuống mộ phần của mẹ cô mà khóc…

"Mẹ vợ, con xin lỗi vì để con gái của mẹ phải khóc… con hứa sẽ dành phần đời còn lại bao bọc, che chở và bao dung cho mẹ con của cô ấy…" - Tô Húc Hoàn hiểu rõ, trong việc này anh cũng đã rất có lỗi.

Lam Y Tịnh khóc một lúc, cũng bình tâm lại tâm trạng một chút. Cô nhìn về phía Tô Húc Hoàn hơi cười nhẹ, nắm lấy tay người đàn ông phía lưng cô khẽ nói:"Mẹ, đây là chồng của con… anh ấy rất thương con… mẹ an tâm nhé mẹ."

Tô Húc Hoàn cưng chiều ôm Lam Y Tịnh vào lòng:"Tô phu nhân, cuối cùng em cũng xem tôi là chồng của em rồi."

Lam Y Tịnh gật đầu:"Tô Húc Hoàn, anh từng hỏi em rằng… em có yêu anh không, anh còn nhớ chứ?"

Tô Húc Hoàn gật đầu… không phải cô đang muốn trả lời câu hỏi đó trong khoảng không gian này chứ?

"Húc Hoàn, em yêu anh… thật sự đã yêu anh mất rồi."

Tô Húc Hoàn:"..."

Khoan đã, đáng ra cô nên chọn nơi tỏ tình với anh ở một nơi nào đó thật riêng tư… sau đó… bọn họ sẽ cuồng nhiệt lao vào nhau…

Lam Hữu Hữu nhìn người mẹ của mình thật cảm thấy đáng thương cho baba…

"Húc Hoàn, sao vậy?"

Thấy Tô Húc Hoàn chỉ đứng bất động, cô cảm thấy thật lạ… không phải là anh hối hận rồi?

"A… chú Siêu." - Lam Hữu Hữu đang nhìn xung quanh để giảm bớt sự gượng gạo thì nhìn thấy Hà Siêu đang đứng ở phía ngoài xe đợi.

Lúc này Lam Y Tịnh và Tô Húc Hoàn quay về phía Hữu Hữu đang gọi.

Tô Húc Hoàn chưa bao giờ thấy Hà Siêu xuất hiện đúng lúc như bây giờ.

Lần đầu tiên có người phụ nữ tỏ tình với anh…tại một nơi kì lạ như thế này.

Sau khi Hà Siêu đưa Hữu Hữu rời khỏi. Lúc này Lam Y Tịnh luôn cảm thấy ngượng ngùng kèm sự lo lắng trong lòng.

Cô cũng bày tỏ rồi… sao anh lại cứ im lặng mãi như vậy.



"Ừm, chúng ta đi đâu vậy? - Lam Y Tịnh thấy Tô Húc Hoàn cứ lái xe đi không nói gì, liền vờ hỏi.

"Đến phòng tư pháp." - Tô Húc Hoàn đáp.

Lam Y Tịnh có chút bất ngờ… Tô Húc Hoàn đưa cô đến phòng tư pháp để làm gì?

"Y Y, tôi muốn đổi họ cho Hữu Hữu… thằng bé sẽ mang họ Tô." - Tô Húc Hoàn nói tiếp, như đây là việc rất bình thường.

Lam Y Tịnh lúc này thật sự đã rất kinh ngạc, anh chấp nhiên Hữu Hữu cô đã cảm thấy rất tốt rồi… vậy mà anh còn muốn đổi cho thằng bé thành họ Tô.

Đợi đến một thời điểm thích hợp, có lẽ cô cũng nên cho anh biết sự thật.

"Em không phản đối chứ, Tô phu nhân." - Tô Húc Hoàn nắm lấy tay cô, vẫn như thói quen cũ mà hôn lên mu bàn tay.

Lam Y Tịnh gật đầu:"Vậy cũng tốt, khi đi học thằng bé sẽ không bị trêu chọc nữa."

Trên đoạn đường đi, Lam Y Tịnh nhìn thấy mẫu tin tức về Tô Huân Huân đã bảo lãnh ra ngoài, các cô gái đã bãi nại cho cậu ta, kèm theo làm chứng rằng cậu ta bị một người lạ mặt lén lút bỏ ma túy vào nước nên mới kích động như vậy.

Đúng là Tô Húc Hoàn bao năm vẫn vậy, một tay có thể che trời.

Lúc này, tại biệt thự nhà họ Tô… Tuy Tô Huân Huân đã quay về nhưng Yến Thanh Na vẫn không rời khỏi phòng ngủ để chào đón con trai.

Điều này khiến Tô Huân Huân hơi sợ, cứ ngỡ mẹ của hắn ta đang còn giận nên không ra đón. Hắn đâu có ngờ rằng, đêm qua bà ta bị Tô Lâm bdsm đến điên dại.. khiến bà ta hốt hoảng toàn thân ê ẩm không dám gặp người khác.

Tô Lâm đưa Tô Huân Huân đến trước bàn thờ gia tiên của nhà họ Tô bắt hắn quỳ xuống nhận tội.

Hắn ta sau trận đòn trong trại giam đã rất sợ đòn, nên tỏ ra rất ngoan ngoãn và hối lỗi. Tô Huân Huân cứ quỳ trước gia tiên nhà họ Tô mà cúi mặt, trong lòng vẫn nuôi căm phẫn với đàn bà…

Nếu để hắn ta bắt được con mèo hoang kia… hắn ta sẽ băm ra làm trăm mảnh.

Lâm Thanh Thanh nhận được tin Tô Huân Huân được quay về thì vô cùng hoảng. Cô ta cứ ngỡ Tô Huân Huân lần này là chết chắc rồi, sẽ không còn ai có thể đe dọa được cô ta nữa.

Cô ta đi đi lại lại bên trong phòng ngủ, cô không thể cứ để Tô Huân Huân khống chế thêm lần nào nữa.

Lâm Thanh Thanh vẫn nhớ như in những gì đêm qua bản thân chứng kiến… khi cô vô tình đi ngang qua phòng ngủ của vợ chồng Tô lão gia…xem ra, nếu không bám vào Tô Húc Hoàn để trả mối nhục này được, cô sẽ phải tự tính kế cho bản thân.

Cô ta mang một ly nước lạnh mát đi về phía Tô Lâm đang giáo huấn Tô Huân Huân… đợi cho đến khi ông ta mệt liền bước vào mang ly nước dâng lên.

"Tô lão gia, có gì từ từ nói… xem ngài mệt rồi… uống chút nước lạnh." - Lâm Thanh Thanh mặc một bộ váy ngủ kín đáo nhưng bó sát cơ thể, phô lên những đường cong gợi cảm.

Tô Lâm nhìn Lâm Thanh Thanh rồi nhận lấy ly nước trên tay cô: "Cảm ơn cô, Thanh Thanh."

"Dạ, Tô lão gia cứ gọi con là Tiểu Thanh được rồi ạ… dù sao con cũng như người trong nhà với Tô gia… sau này không chừng sẽ thân thiết hơn." - Lâm Thanh Thanh đưa ánh mắt đưa tình nhìn Tô Lâm, sau đó đưa tay nhận về cóc nước thừa, bàn tay mềm chạm vào bàn tay Tô Lâm.

Tô Huân Huân đang cúi đầu nên không nhìn ra cảnh này… chỉ cảm thấy ghê tởm loại đàn bà như Lâm Thanh Thanh, đợi đó… ông đây qua được ải này sẽ lôi cô lên giường mà hành hạ.

Sau vài giờ giáo huấn, Tô Huân Huân cũng được tha cho quay về phòng nghĩ ngơi. Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, cô liền núp sau bóng dáng của Tô Lâm…

"Đồ đê tiện, xem tao chơi chết mày ra sao?"



Tô Huân Huân vừa đi vừa mắng chửi trong miệng… muốn đến gặp Yến Thanh Na cầu an ủi nhưng bà ta lại tìm cách từ chối, nên hắn ta ấm ức quay về phòng.

"Tô lão gia, con nhìn ngài xem ra còn quá phong độ, khi này dạy dỗ Tô thiếu gia còn rất uy quyền, con thật tâm ngưỡng mộ ngài." - Lâm Thanh Thanh vừa đấm vai cho Tô Lâm vừa rót mật vào tai ông.

Tô Lâm được khen ngơi liền vui vẻ trong lòng, đứa trẻ thật xem ra miệng lưỡi rất tốt, bề ngoài cũng rất đẹp… so với Yến Thanh Na năm đó có lẽ còn có phần hơn.

"Cô cứ quá lời, lão già như ta sao có thể sánh bằng được thằng nhóc Tô Húc Hoàn… nghe nói cô cũng từng qua lại với con trai của ta." - Tô Lâm nhắm mắt, hưởng thụ từng ngón tay đang xoa bóp trên vai ông ta.

"Tô lão gia hiểu lầm rồi ạ, con và Húc Hoàn chỉ là quan hệ bạn tâm giao mà thôi… vì hoàn cảnh của con bị tai nạn đáng thương nên mới thu nhận chăm sóc… giờ con đã có thể đi lại bình thường… đợi một ngày anh ấy quay về con sẽ chào tạm biệt để rời đi." - Lâm Thanh Thanh buồn bã nói.

"Cô dự định đi đâu?" - Tô Lâm quan tâm hỏi.

Lâm Thanh Thanh hơi rung người như muốn khóc:"Con cũng chưa biết sẽ trôi dạt về nơi nào… kẻ không cha không mẹ như con… không ai quan tâm, không ai cần đến."

Tô Lâm đưa tay nắm lấy tay của Lâm Thanh Thanh trên vai ông an ủi:"Nếu đã không có chỗ nương tựa, cứ ở lại cùng ta… ta nhận con làm con nuôi."

Lâm Thanh Thanh lóe lên sự mừng thầm trong ánh mắt…chỉ cần vài ba câu đã có thể dụ dỗ được Tô Lâm rồi.

"Con sợ dì Yến không đồng ý… và còn Huân Huân nữa… cậu ấy xem ra cũng không thích con." - Lâm Thanh Thanh vuốt ve bàn tay của Tô Lâm, từng ngón tay được chăm chút cẩn thận.

"Trong cái nhà này, lời của baba chính là quyết định… còn thằng nhóc Tô Huân Huân nó dám ức hiếp con… cứ nói với baba sẽ giải quyết ngay." - Tô Lâm tức giận khi nghĩ tới mẹ con Yến Thanh Na.

Lâm Thanh Thanh mỉm cười, không bóp vai cho Tô Lâm nữa… nhanh chóng quỳ dưới chân Tô Lâm, ôm lấy nửa thân dưới của ôm mà nói:"Cảm ơn baba đã thu nhận con, con sẽ làm tất cả những gì có thể để báo đáp baba."

Từng lời của Lâm Thanh Thanh tràn đầy ẩn ý, mà chính là giữa hai người đều hiểu rõ như nhau.

Tô Lâm vuốt mái tóc dài mượt của đứa con gái mới nhận này, thật thơm và đầy sức sống của tuổi trẻ.

Tô Trực nghe tin Tô Huân Huân đã được thả thì rất vui mừng mà vội vàng đến biệt thự Tô gia. Khi đi đến tìm Tô Huân Huân thì nhìn thấy cảnh tượng Tô Lâm đang ôm Lâm Thanh Thanh, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng không dám lật lọng.

"Anh hai…"

Lâm Thanh Thanh nghe tiếng người lạ liền rời khỏi vòng tay Tô Lâm, tự mình đi về phòng ngủ.

"Đến đúng lúc lắm, anh cũng có việc cần tìm chú."

"Dạ, em nghe nói Huân Huân đã được minh oan rồi, nên ghé chúc mừng gia đình." - Tô Trực đáp.

"Không liên quan đến chuyện đó, hôm qua Húc Hoàn đưa vợ con đến gặp anh để chào hỏi, cũng nhờ nó giúp mà Huân Huân được thả ra ngoài. Anh nghĩ cha con cứ đấu đá mãi cũng không ổn, Huân Huân còn quá nhỏ để nắm giữ Tô gia… anh định sẽ làm hòa với Húc Hoàn, giao con dấu cho nó và yêu cầu nó giao một phần tài sản… chú nghĩ thế nào?"

Tô Trực tất nhiên không hề mong muốn điều đó… hai cha con bọn họ mà về một phe, chẳng khác nào mọi bí mật mà ông ta che giấu đều phơi ra ánh sáng…. Đến lúc đó thì xem như mất trắng.

"Anh cũng biết tính khí của nó… nó sẽ không giao cho anh tài sản, trong lòng nó vẫn nung nấu mối thù anh hất hủi mẹ con nó ra sao? Ngay cả cái chết của mẹ nó nó cũng ghi hận với anh." - Tô Trực căn ngăn.

"Chuyên cũng qua lâu rồi… nếu còn hận thì đã không mang vợ con để ra mắt… chú suy nghĩ quá nhiều rồi." - Tô Lâm lắc đầu, ông nghĩ Tô Húc Hoàn chắc chắn sẽ nhượng bộ giao lại một ít gia sản Tô gia cho ông.

Tô Trực nhìn vào nét mặt đã hòa hoãn với Tô Húc Hoàn của Tô Lâm khiến trong lòng ông sôi lên như lửa đốt… không xong rồi… ông phải hối thúc Yến Thanh Na ra tay nhanh, nếu không sẽ không kịp nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.