Cho tới khi bầu trời bên ngoài tối đen, chỉ còn ánh đèn của từng tòa cao ốc lấp lánh như những vì sao lấp lánh… Tô Húc Hoàn đưa tất cả tinh hoa của người đàn ông vào sâu thẳm bên trong cô, cả hai đều mồ hôi ướt đẫm mặc dù máy lạnh vẫn chạy hết công suất.
Tô Húc Hoàn ôm lấy Lam Y Tịnh vào trong lòng, cô mệt mỏi ôm lấy anh ngủ thật say, ở bên cạnh anh luôn tạo cho cô cảm giác an tâm nhất.
Ngày trước, dù là vợ sắp cưới của Trần Hiểu Phi nhưng cô không có chút cảm giác với hắn, càng không muốn gần gũi với hắn… nhưng với anh thì khác, từ khi mọi hiểu nhầm giữa anh và cô tháo dỡ, cô biết cô đã yêu anh, cô muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.
Đến khi Lam Y Tịnh tỉnh lại thì đã nửa đêm, chỉ vì đói mà tỉnh lại.
Cô trùm mền trên giường che lại cơ thể, nhìn chiếc áo đã bị anh xé rồi… Lam Y Tịnh đỏ mặt, không thể nhẹ nhàng một chút sao?
Cô nhìn ra bên ngoài, Tô Húc Hoàn vẫn ngồi trên bàn làm việc. Nhìn anh chăm chú kiếm tiền nuôi vợ con mà trong lòng cô cảm thấy càng yêu anh nhiều hơn.
"Y Y, em tỉnh rồi."
Tô Húc Hoàn nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng liền buông bút xuống, bỏ hết mọi việc đi về phía cô, ôm lấy.
"Em phiền anh làm việc sao?"
Tô Húc Hoàn hôn lên trán cô nói:"Muốn em phiền cả đời."
Lam Y Tịnh mỉm cười, cả thành phố đồn đại Tô Húc Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2996693/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.