Chiếc áo sơ mi trắng tinh đã loan vết máu đỏ, Tô Húc Hoàn vẫn ôm chặt lấy cô, không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Cô nhìn Lục Kính Hoa cười đắc ý, ông ta tiếp tục nhắm về phía lưng Tô Húc Hoàn để nhằm kết thúc sự sống của anh.
"Không… đừng mà."
Lam Y Tịnh đẩy Tô Húc Hoàn ra khỏi hướng súng, cô không thể đứng nhìn anh vì cô mà đau đớn hơn nữa.
Tử Lâm nhanh chóng nhào ra để ôm lấy Lục Kính Hoa nhưng ông ta đã nổ ra phát súng thứ hai.
Lam Y Tịnh ôm lấy bàn tay đau nhức… ngã quỵ xuống bên cạnh Tô Húc Hoàn đang nằm dưới đất.. máu đã lan thành vũng.
"Húc Hoàn, anh đừng bỏ rơi mẹ con em, anh đã hứa sẽ đưa Hữu Hữu tham gia hoạt động của trường rồi, anh phải giữ lời hứa, anh là Tô Húc Hoàn mà…" - Lam Y Tịnh vừa khóc vừa ôm lấy anh Tô Húc Hoàn đưa bàn tay dính đầy máu tươi lau đi giọt nước mắt trên bờ mi lăn dài của người con gái anh yêu thương.
"Y Y… đừng khóc, anh xin lỗi…nếu một ngày anh rời xa mẹ con em mãi mãi… Y Y, đừng kể cho Hữu Hữu nghe về anh, đừng để thằng bé phải sống trong thù hận." - Tô Húc Hoàn đau đớn nói… dòng máu tươi từ trong miệng anh chảy xuống.
"Hahaha… cả đời mày muốn trả thù… cuối cùng mày cũng phải chết dưới tay tao như mẹ của mày… Tô Húc Hoàn, mày nghĩ mày có thể lấy tay che trời sao?" - Lục Kính Hoa bị Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2996687/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.