','Mộ Cẩm Vân chỉ ậm ừ, giơ tay nhéo nhéo mặt của anh: "Đúng đúng đúng, lời của chủ tịch Tống nói đều luôn đúng." Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sắc mặt không được tốt. Mộ Cẩm Vân mỉm cười, ôm cái gối nằm ở trên giường nhìn anh: "Vậy anh có còn muốn không?" Sắc mặt của Tống Lâm đã không được tốt, đột nhiên áp sát lại gần: “Tại sao lại không muốn?" Trong khoảng thời gian này cả hai người đều rất bận rộn, tuy thời gian tan làm đều ở bên nhau, nhưng sau khi trở về, cả hai vẫn tiếp tục im lặng mà tăng ca. Buổi tối hôm nay, hiếm lắm hai người bọn họ mới không cần nhìn đến đống tài liệu lộn xộn kia, ngọt ngào và mềm mại ở trong lòng nhau, nếu ai không muốn điều này đều không phải là đàn ông! Nhưng mà vận mệnh lại một lần nữa trêu đùa anh, Mộ Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, khi nụ hôn đang diễn ra mãnh liệt, cô đẩy anh ra, sau đó chạy vào phòng tắm. Thoạt nhìn, quả nhiên là bà dì đã đến thăm sau khi muộn mất mười ngày. Cô lấy băng vệ sinh từ ngăn tủ trữ đồ ở trên đỉnh đầu ra, khi cô bước ra ngoài, Tống Lâm đang ngồi trên giường, sắc mặt tối sầm lại. Cô hơi xấu hổ: "Đừng có trách em." Anh liếc nhìn cô một cái, nằm trên giường quay lưng về phía cô, tư thế như một đứa trẻ lớn đầu đang muốn cô dỗ dành. Mộ Cẩm Vân mỉm cười, leo lên giường từ phía sau ôm lấy anh: "Được rồi, Tống ba tuổi, em kể chuyện trước khi ngủ cho anh nghe có được không?" Anh không nói, chỉ là đưa tay rồi cầm lấy cuốn truyện đưa cho cô. Cô đưa tay nhận lấy cuốn sách, lật lại trang đã bị dừng từ nửa tháng trước, chậm rãi đọc cho anh nghe. Căn phòng càng ngày càng yên tĩnh, cô cúi đầu liếc nhìn Tống Lâm, nhẹ nhàng đặt sách xuống, sau đó mới nằm xuống bên cạnh anh. Chuyện nhầm lẫn xấu hổ như thế khiến cho Tống Lâm tức giận đến mức hôm sau đem hết tất cả que thử thai ném đi, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy que thử thai trong thùng rác, cô có chút quẫn bách, nhưng mà lại nhớ tới sự bực bội của anh tối hôm qua, cô cuối cùng vẫn là không nói thêm điều gì nữa. Thời gian trôi qua rất nhanh, tháng bảy, tháng tám nóng nực trôi qua trong nháy mắt, Hà Nội vào tháng chín bắt đầu mát mẻ, Hàn Hứa đã được nửa tuổi, đã biết bò. Mộ Cẩm Vân nhận được không ít hình ảnh và video ngắn từ Hứa Thanh Nga gửi qua, sau khi ăn xong cô kéo theo Tống Lâm đi xem cùng. Tống Lâm mỗi lần đều luôn phàn nàn rằng Hàn Hứa quá béo, khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một người béo. Mộ Cẩm Vân có chút vui mừng khi Hàn Hứa không thể nghe được những lời này, nếu không thì cảnh sát Hàn đang là người giám hộ của đứa nhóc đó có thể sẽ quy cho Tống Lâm vào tội sỉ nhục người khác. Sau mùa thu, thời gian còn trôi qua còn nhanh hơn, vào tháng mười một Tống Lâm phải đi nước Anh để công tác. Trước khi đi, anh còn không quên ấn cô trên giường giày vò cả đêm, sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, thì thấy Tống Lâm đã rời đi. Và trên điện thoại bên cạnh có dán một mảnh giấy, là của Tống Lâm viết: Bà Tống mỗi ngày đều phải làm bài tập, đó là nhớ anh Lâm. Tuy Tống Lâm lớn lên ở Mỹ, nhưng anh có bút pháp rất đẹp mắt. Có lẽ là chữ cũng giống như người, chữ viết ra vừa hung hăng càn quấy lại vừa tự nhiên phóng khoáng. Mộ Cẩm Vân chau mày, cầm điện thoại di động gửi cho anh một tin nhắn: Ngày đầu tiên anh Lâm đi công tác, nhớ anh. Trong mười ngày tiếp theo, buổi sáng mỗi ngày cô thức dậy đều không quên gửi cho anh một tin nhắn như vậy. Hôm Tống Lâm trở về, cô đặc biệt ra sân bay đón anh. Kết quả nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đang đi theo bên cạnh anh, Mộ Cẩm Vân chau mày, đưa tay buộc lại mái tóc dài đang rơi rớt xuống, đi giày cao gót bước tới, nói bằng tiếng Anh kiểu Mỹ: "Anh yêu à, hôm nay vợ của anh đến tìm em rồi, cô ấy bảo em phải rời xa anh! Nhưng mà em thật sự rất yêu anh, em không muốn phải xa rời anh đâu! Anh bây giờ lại có thêm vị tiểu thư này rồi, anh không phải sẽ không cần em nữa chứ?" Mỹ nữ ngoại quốc bên cạnh nhìn thấy thì sửng sốt một hồi, sau đó mới nói: "Anh Lâm, không phải anh nói mình rất yêu vợ sao?" Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, ôm chặt người phụ nữ vào trong lòng: "Đây là bà Tống của anh!" Anh nghiến răng, nói thêm với mỹ nữ ngoại quốc đó một câu: “Anh đi trước, em đợi thư ký Minh Việt.” Sau đó anh đi ra ngoài. Mộ Cẩm Vân sững sờ một lúc: "Ờ kìa, vậy còn cô gái đó…" "Lên xe." Tống Lâm không nói thêm lời nào, anh trực tiếp lên xe của cô, còn cầm luôn chìa khóa xe của cô. Mộ Cẩm đành phải theo anh lên xe, suốt đường đi, anh cũng không nói lời nào. Xe nhanh chóng dừng ở dưới tầng chung cư, anh còn không có lái vào bãi đậu xe, trực tiếp dừng lại ở bãi đậu xe tầng một. Cô nghĩ rằng anh đang tức giận, vừa muốn xin lỗi, nhưng lại giật mình khi nhìn thấy ánh mắt anh. Mộ Cẩm Vân sửng người một chút: "Tống Lâm?" Trong thang máy không có người, anh nắm tay cô có phần hơi chặt. Vừa bước vào nhà, anh đã đẩy cô dựa trên lối vào phòng. Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, Mộ Cẩm Vân sững sờ, sau đó mới phản ứng, ôm lấy anh đáp trả lại. Hồi lâu, sự tấn công của anh mới dần dần dịu lại, anh cúi đầu dựa vào trán cô: “Em nhớ anh đến mức nào?" Cô mỉm cười, đưa tay sờ sờ lên lông mày anh: "Là rất nhớ." Anh hừ lạnh một tiếng: “Mỗi ngày chỉ có một tin nhắn, chính là nhớ như vậy sao?" Mộ Cẩm Vân nghe được lời này của anh, không nhin được mà bật cười: “Đúng, chính là nhớ anh như vậy." Vừa nói xong, vừa buông tay anh ra, dắt anh đi vào trong. Khi vào phòng sách, anh mới nhìn thấy, phía trên cái bàn đó, trải đầy giấy Tuyên Thành, và phía trên mỗi giấy Tuyên Thành, đều là cái tên “Tống Lâm”. Mộ Cẩm Vân từ phía sau ôm lấy anh: "Anh Lâm, đây là bài tập của em, anh có hài lòng không?" "Cũng tạm." Anh hừ một tiếng, quay đầu lại và ôm cô lên. Cô ôm lấy cổ của anh, cố ý hỏi: "Vậy anh phải làm gì?" "Thưởng cho em." "..." Nói như thế rất tươi mới và tinh tế. Trong nháy mắt, một năm nữa lại trôi qua. Vào hạ tuần tháng mười hai lại đón đầy năm ngày thành lập công ty Samsung, năm trước Mộ Cẩm Vân vì chân bị chấn thương nên không có tham dự được, năm nay bị Tống Lâm kéo đi. Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp, cô đều được Tống Lâm dẫn dắt từ lúc bước vào cho đến lúc đi ra. “Vợ chồng Tống Thị” im hơi lặng tiếng bấy lâu nay lại xuất hiện trước mặt công chúng, lần này, rất nhiều fan couple bắt đầu thúc giục hai người mau chóng sinh em bé. Tống Lâm bực mình, gỡ bỏ Facebook, thậm chí Facebook của Mộ Cẩm Vân cũng bị anh gỡ cài đặt đi. Hai người đã chuẩn bị cho việc mang thai hơn một năm nay, Mộ Cẩm Vân cũng đã bắt đầu theo đạo Phật. Tống Lâm cho cô thời hạn cuối cùng, vì năm sau cô sẽ ngoài ba mươi tuổi, nếu cô không thể mang thai trước ba mươi tuổi, thì anh sẽ buộc garô. Vì việc này, mà cả hai người suýt chút nữa đã cãi nhau. Cuối cùng, Mộ Cẩm Vân cũng phải thỏa hiệp, hai người đã kết hôn hơn hai năm, đứa con đối với bọn họ mà nói, là món quà thêu hoa trên gấm, có cũng tốt, không có cũng không phải là quá tệ, không cần quá gò ép bản thân. Tiêu Dật phải tốn thời gian hơn hai năm cuối cùng mới đáng gục được nhà họ Tống, khi biết Tiểu Dật là người của cô, người nhà họ Tống tức giận đến mức trực tiếp gọi mấy tên xã hội đen ở địa phương đến đập phá công ty, nhưng mà không được mấy ngày đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Mộ Cẩm Vân không muốn Tống Lâm có liên hệ với nhà họ Tống, cô giấu Tống Lâm bay đến Mỹ một chuyến, đứng ở cửa sở cảnh sát nhìn thấy Tống An Nhiên và Tống Giai Mĩ vừa được thả ra, mang đôi giày cao gót rồi xuống xe đi qua đó: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Mộ Cẩm Vân, vợ của Tống Lâm." Cô vừa mới nói xong, sắc mặt của cả hai người Tống An Nhiên và Tống Giai Mĩ đều trông rất khó coi. Mộ Cẩm Vân đứng ở nơi đó, không mặn không nhạt mà cười: "Hôm nay tôi tới đây, không có ý gì, chỉ là muốn nói cho mấy người biết. Các người đừng cảm thấy oan ức, năm đó các người ức hiếp Tống Lâm, bây giờ tôi giúp anh ấy trả lại, vậy nên, nhà họ Tống sụp đổ rồi, cũng đừng có trách người khác, có muốn trách, thì chỉ có thể trách sự tàn nhẫn của các người năm đó." Nói xong, cô dừng lại: "À, quên nói với các người, công ty của các người đã được đem đi bán đấu giá rồi, nếu không có gì bất ngờ, tôi sẽ sớm trở thành chủ nhân mới của nó." "Mộ Cẩm Vân! Cô kiêu ngạo cái gì! Cô chờ đó, sẽ có một ngày, cô sẽ bị con chó Tống Lâm đó cắn cho một miếng!" "Không sao, cô mắng đi, cô mắng thật nặng vào, cuộc sống của các người sau này sẽ càng bi thảm hơn. So về sự giàu có, các người không thể so được qua Tống Lâm, và đương nhiên, cũng không so được qua tôi." Tống An Nhiên và Tống Giai Mĩ liếc nhìn nhau, sắc mặt vừa xanh lại vừa trắng, nhưng cô đã nói hết lời rồi, sau khi lên xe đi gặp Tiêu Dật một chuyến, cô vội vàng trở về Hà Nội. Trong ba ngày, chỉ riêng ngồi trên máy bay đã chiếm hai phần ba thời gian của cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy rất mệt mỏi, vừa từ sân bay đi ra, bước lên xe thì đã ngủ thiếp đi. Vì vậy, khi xe bị va chạm, toàn thân cô đều bị kinh sợ, mở mắt ra, phát hiện xe đã bị tông. Nhưng mà vẫn rất may là không có gì nghiêm trọng, tài xế đã đỡ cô ra khỏi xe, xe cấp cứu nhanh chóng đến hiện trường, cô có một số vết thương bên ngoài, nên được dìu đưa lên xe cấp cứu. Lý Minh Việt nghe xong điện thoại cũng không có giấu giếm gì, trực tiếp đi vào phòng họp và nói tình hình cho Tống Lâm biết. Tống Lâm lập tức tạm thời dừng cuộc họp vội vàng chạy đến bệnh viện, anh lái xe rất nhanh, kể từ sau ngày hôm đó, anh chưa bao giờ lái xe nhanh như vậy nữa. Thời gian hai mươi phút đối với anh mà nói cũng là sự dày vò, khi thực sự nhìn thấy được người đó, anh mới cảm thấy máu trên người bắt đầu chảy lại. "Mộ Cẩm Vân." Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mộ Cẩm Vân sững sờ một lúc, nhìn theo hướng người đàn ông đang chạy về phía mình, cô chưa kịp nói gì, thì đã bị anh ôm vào trong lòng. "Em không sao." Anh ôm chặt lấy cô, cô có chút không thoải mái, không nhịn được liền giơ tay lên kéo anh ra. Tống Lâm thả lỏng người, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt tối sầm lại. Mộ Cẩm Vân mỉm cười, đem tờ báo cáo trên tay đến trước mặt anh: "Tống Lâm, chúc mừng anh đã được thăng chức." "Em đang nói cái gì vậy?" Anh cau mày, đáy mắt vẫn còn đọng lại cơn giận dữ. Nhưng mà, trong một giây tiếp theo, đợi sau khi anh đọc rõ tờ báo cáo, cả người anh đều ngẩn ra: "Đây là cái gì?" "Kết quả thử thai, vừa mới có." Cô cảm thấy trong bụng có chút không thỏa mái, bác sĩ đề nghị cô đi thử thai, lúc đó cô cũng không quan tâm lắm, suy cho cùng hơn hai năm nay, sự nhầm lẫn xấu hổ này đã xảy ra không ít lần. Nhưng sau khi có kết quả, toàn thân cô đều có chút lờ mờ, phản ứng của cô cũng không khá hơn Tống Lâm là bao. Tống Lâm cầm lấy tờ báo cáo, nhìn hồi lâu cũng không nói một lời. Cô không nhịn được giơ tay sờ sờ anh: "Làm sao vậy?" Lúc này anh mới liếc nhìn cô một cái, giơ tay ôm cô trở lại vào lòng: "Vui chung, bà Tống." Sau khi lời nói rơi xuống, Mộ Cẩm Vân cảm thấy trên cổ của mình có hơi nóng. Cô sững người, giơ tay ôm lấy anh: "Anh sắp làm ba rồi, Tống ba tuổi." Anh buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, rồi đột nhiên nở nụ cười như một đứa trẻ: "Em cũng sắp làm mẹ rồi, Mộ Cẩm Vân." Thật tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]