Người ở đầu dây bên kia là Hàn Nghị, nghe được lời nói của Hàn Nghị, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một lúc: “Cô ấy vừa vào phòng sinh hay đã sinh rồi?”
“Sinh xong rồi, là một bé trai, tầm bốn kí.”
“Chúc mừng anh, Hàn Nghị!”
“Cảm ơn.
Tôi qua chỗ Thanh Nga nha.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, cô rốt cuộc không nhịn được hưng phấn trong lòng, trực tiếp nhảy dựng lên ôm lấy Tống Lâm: “Tống Lâm, Thanh Nga sinh rồi! Là con trai đó! Em phải đến Hòa Bình! Sáng sớm ngày mai chúng ta liền bay đến Hòa Bình có được hay không?”
Tống Lâm cũng hơi sửng sốt, một lúc sau mới đáp: “Được.”
Hai người vốn định ở lại đây một đêm, nhưng bây giờ Hứa Thanh Nga đã sinh, Mộ Cẩm Vân chỉ muốn sáng sớm hôm sau bay liền đến Hòa Bình để gặp cô ấy.
Tống Lâm chở cô trở về bờ, sau khi trở về nhà, Mộ Cẩm Vân nhét món quà đã sớm chuẩn bị vào vali.
Vì chuyện này mà Mộ Cẩm Vân cả đêm ngủ không ngon, cô cứ trằn trọc mãi.
Tống Lâm sai người đặt máy bay lúc 9h30 sáng hôm sau, Mộ Cẩm Vân cả đêm không ngủ được mấy, đến rạng sáng mới ngủ được vài tiếng.
Vừa đứng dậy cô đã liên tục ngáp dài, lên xe thì không khỏi lăn ra ngủ, trên máy bay cô cũng ngủ một mạch.
Máy bay hạ cánh xuống Hòa Bình thì cũng đã gần 12 giờ, sau gần một năm quay trở lại thành phố mà mình đã gắn bó suốt 4 năm này, tâm trạng của Mộ Cẩm Vân còn xen lẫn nhiều cảm xúc khác ngoài sự phấn khích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719883/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.