','“Tôi nói cho cô biết hóa ra hôm qua Tống Lâm quay về là để tắm rửa cho Bà Tống.”
“Trời ạ! Đây đúng là một người đàn ông tốt! Tôi dùng đồ đổi người được không nhỉ?”
Mộ Cẩm Vân đứng tại cửa lúc này: “…”
Lúc quay đầu, Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua Tống Lâm, cô vốn sợ anh sẽ tức giận, nhưng anh lại đi vào, nhặt điện thoại rơi xuống đất của cô lên và nói: “Không được.”
Khi thấy Tống Lâm, hai nữ y tá đang đứng trong phòng ngây người ra, có lẽ là vì họ không nghĩ tới người vừa mới đi một đoạn lại bỗng nhiên quay về.
Điều này cũng không có gì nhưng hết lần này tới lần khác lời các cô nói lại bị người trong cuộc nghe được hết.
Cô đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Tống Lâm đi ra, nhịn không được bèn cười: “Anh làm như vậy sẽ dọa hai người ấy đấy!”
Tống Lâm liếc cô một cái: “Tôi cũng không phải là đồ vật, làm sao có thể để cho các cô ấy đổi lấy đổi đi được.”
Mộ Cẩm Vân thấy dáng vẻ chững chạc, nghiêm chỉnh của anh, hơi mân mê môi, nín cười: “Thật ra người ta chỉ biểu đạt hơi khoa trương sự hâm mộ mà thôi, cũng không phải muốn đổi lấy anh thật đâu.”
Anh hừ lạnh một tiếng, lại ôm cô đặt vào xe lăn một lần nữa: “Ngồi xuống.”
Hôm nay người ở bệnh viện vô cùng nhiều, hai người lại có giá trị nhan sắc cao nên khi ra ngoài có khá nhiều người quay lại nhìn.
Xe vẫn đang đứng chờ ở bên ngoài bệnh viện, Tống Lâm cúi người xuống ôm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719874/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.