“Tổng giám đốc Vân, cuộc gặp mặt trao đổi tại thành phố Đà Nẵng vào thứ ba tới...”
Nghe được lời của Phương Hiểu Đồng, cô sửng sốt một chút: “Cô giúp tôi sắp xếp một chút vậy, cố gắng rút ngắn thời gian lại.”
“Được ạ, vậy tôi đi ra ngoài làm việc trước.”
“Ừ.”
Phương Hiểu Đồng đáp một tiếng, cười rồi xoay người đi ra ngoài.
Người đi rồi, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra món quà cô mang về vẫn chưa được đưa tặng, cô đành phải bấm số nội bộ để gọi Phương Hiểu Đồng vào lại.
“Tổng giám đốc Vân ạ?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Phương Hiểu Đồng đẩy cửa bước vào, Mộ Cẩm Vân đưa cho cô một túi quà để ở bên cạnh: “Đây là quà tôi mang về, cô giúp tôi phân ra cho các vị quản lý và trưởng phòng một chút.”
Nói xong, cô cầm một phần quà một mình mang về đưa cho cô ấy: “Đây là quà dành tặng cô.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Vân.”
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “Cô đi làm việc đi, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.”
Một ông chủ như Phương Duê này thật sự thuộc Phật hệ, khoảng thời gian không có cô, đoán chừng là có không ít việc đều bắt Phương Hiểu Đồng đi làm rồi.
Phương Hiểu Đồng cũng không dễ dàng gì, mới ở bên cô hơn ba tháng, còn chưa đến nửa năm, liền bận nhiều việc đến như vậy.
Từ lúc Mộ Cẩm Vân trở lại đi làm đến bây giờ, nguyên cả một buổi sáng không có lấy một ngụm nước, nếu như Phương Hiểu Đồng không vào nhắc nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719868/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.