Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng mày, vừa định mở miệng hỏi anh làm sao vậy, anh đột nhiên tới ôm lấy cô: “Hôn anh đi.”
Mộ Cẩm Vân nghe được lời nói thẳng thừng như vậy của anh, mặt hơi nóng lên, ánh mắt rơi vào trên tay của người nước ngoài vừa nãy nói tán gẫu với Tống Lâm, anh ta đang cầm chiếc máy ảnh mà Tống Lâm đưa cho anh ta.
Cô hiểu được rồi nhưng vẫn có chút ngượng ngùng: “Anh ôm em là được rồi.”
“Cần phải hôn.”
Anh hơi cau mày lại, thái độ vô cùng cương quyết, cúi đầu nhìn vào cô: “Anh hôn em.”
Nói xong, anh đưa tay ra nắm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Người khách du lịch mở miệng nói một câu tuyệt đẹp, mặt của Mộ Cẩm Vân càng trở nên nóng hơn.
Tống Lâm buông cô ra, đưa ra giúp cô vén tóc rơi trên má: “Anh cũng nghĩ bà Tống rất xinh đẹp.”
Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh nói, không nhịn được mà bất cười: “Người ta là nói phong cảnh đẹp mà!”
Anh cười xùy một tiếng, buông lỏng tay ra, nói cảm ơn với người khách du lịch, sau đó cầm lại chiếc máy ảnh.
Cô vội vàng tiến tới: “Em xem cái nào.”
“Không phải mới nãy em không muốn chụp hay sao?”
Cô cười cười, đẩy anh một cái, ra hiệu anh mau nhanh mở ảnh chụp mới nãy ra đi.
Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, mở ảnh chụp ra.
Bức ảnh thực sự rất đẹp, ánh hoàng hôn sau lưng tuyệt đẹp đến mức không chân thực, bức ảnh hai người hôn nhau là hình cắt.
Đoán chừng người khách du lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719866/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.