","“Không được.”
Ngay khi Lục Hoài Cẩn vừa rời đi, Mộ Cẩm Vân đã nghe thấy giọng nói của Tống Lâm bên cạnh.
Cô sững sờ một lúc, nhưng cũng không có phản ứng gì, nhìn anh, cô có chút bối rối: “Cái gì không được?”
Tống Lâm không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khịt mũi nhìn Lục Hoài Cẩn: “Đó là bạn gái của Lục Hoài Cẩn?”
Mộ Cẩm Vân nhìn theo ánh mắt của anh, thấy người phụ nữ đang nắm tay Lục Hoài Cẩn.
Cô nhướng mày: “Em cũng không biết.”
Cô nói xong, Tống Lâm quay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên một cái: “Em với hắn không phải quen biết từ lâu ư?”
“Em với hắn ta đã rất lâu không liên lạc rồi.”
Từ khi Lục Hoài Cẩn ra nước ngoài thoắt cái đã là một năm rưỡi, cô chỉ gặp hắn hai lần, gọi điện hỏi thăm cũng chỉ vài lần.
“Vậy chúng ta có nên đổi hôm khác quay lại quán ăn này không?”
Anh hừ lạnh một tiếng rồi dẫn cô ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh, lúc đó mới nhận ra vừa rồi anh nói “không được” là có ý gì.
Cô khịt mũi: “Bạn bè mời nhau ăn tối không phải là chuyện bình thường sao?”
“Em xem hắn là loại bạn thế nào?”
Anh nói xong liền kéo cửa xe: “Lên xe.”
Nói xong anh đi vòng qua ghế lái, lên xe.
Mộ Cẩm Vân xuống xe quay đầu nhìn anh, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn anh.
Tống Lâm lái xe đi ra ngoài: “em nhìn anh như vậy, ý là đang ra ám hiệu với anh sao?”
Nghe anh nói hết câu, mặt Mộ Cẩm Vân lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719846/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.