","An Kim Hiền đã đi rồi, Mộ Cẩm Vân thu hồi tầm mắt, nhướn lông mày, quay người trở về công ty.
Tuần trước cô nghỉ làm cả một tuần, Phương Duệ còn cố tình phần cô một đống công việc.
Mộ Cẩm Vân bận đến mức quên luôn cả giờ về, nếu không phải Tống Lâm gọi điện đến, có lẽ cô vẫn lạc trong đống văn kiện này mất.
Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu, phát hiện trời đã tối, màn hình điện thoại hiện gần bảy giờ tối rồi.
Cô lấy tay sờ trán, vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe điện thoại: “Em đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống rồi.”
“Ừ, anh ở dưới tầng.”
Ngắt điện thoại, cô vội vàng tắt máy tính, cầm hai tập văn kiện sau đó mới chạy ra bên ngoài.
Cô từ cửa xoay của công ty bước ra liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước xe.
Màn đêm buông xuống, đèn bên đường đã sáng, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, nhớ đến lời của An Kim Hiền, có chút nóng lòng, không kìm được mà bước nhanh về phía trước.
“Anh đến lâu chưa?”
“Không lâu.
Anh nhìn cô một cái, lông mày khẽ động một chút, hình như có chút không vui: “Em rất bận sao?”
“Vẫn ổn mà.”
Thật ra so với ở Hòa Bình trước kia, hiện tại ở công ty Thụy Hiên cũng rất tốt.
Tống Lâm hừ một tiếng, giúp cô mở cửa xe: “Phương Duệ muốn bỏ công ty luôn à.”
Mộ Cẩm Vân ngây ra: “Anh ta nói đợi Nguyệt Anh sinh con xong, họ sẽ đến Hà Nội.”
Tống Lâm nói giễu cợt: “Anh ta nói đến mà thôi, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719840/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.