","Mộ Cẩm Vân ôm lấy anh: “Có lúc em rất cố chấp, xem xét chuyện tình cũng chỉ nghĩ từ một phía, thực ra năm đó anh cũng không làm sai chuyện gì, chỉ là do em không can tâm. Chuyện của con anh không biết, chuyện em rời đi anh cũng không biết.”
Cô đang nói, bỗng dừng lại: “cảm ơn anh đã luôn tin tưởng rằng em sẽ trở về”
Lúc rời đi, cô nghĩ rằng mình sẽ ra đi mãi mãi, nhưng anh vẫn cố chấp luôn đợi cô trở về.
Có lúc cô nghĩ bản thân lúc đó rất yêu anh, cô chịu đựng nhiều như thế, thu mình lại thậm chí chỉ cần một câu nói của anh thôi cô cũng có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ hoặc là anh ta hơi ngang bướng, hoặc là anh ta hơi ngốc, chẳng nói gì, chỉ biết làm.
Rõ ràng là nhớ cô ấy đến thế, nhưng anh không hề nói một câu nào, chỉ luôn làm những việc như thế.
Cô biết rằng anh không thích ăn mì, trước kia mỗi lần cô nấu mì cho anh ăn, anh đều vô ý thức cau mày lại.
Cô cũng biết rằng anh thực sự không biết nấu mì, nhưng bát mì hôm nay lại là do chính anh học cách nấu của cô.
Cô cũng chẳng biết nên nói anh sao nữa, cảm thấy anh có chút hèn mọn, nếu như đã không muốn nói, tại sao còn để cô biết chứ?
“Không phải là anh tin em sẽ quay về, chỉ là anh tin bản thân có thể khiến em quay lại.”
Vốn dĩ cô đã có chút cảm động, anh vừa nói như thế, Mộ Cẩm Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719829/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.