","Mộ Cẩm Vân không ngờ anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô chột dạ đến mức không dám nhìn anh, ánh mắt dán vào cái chăn trên giường bệnh, đầu óc có chút trống rỗng, hồi lâu mới thốt ra được mấy câu: “Tôi không nhớ nữa, không lâu sau thư ký Minh Việt cùng mọi người tới rồi.”
Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy giống như một vực sâu không đáy, Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn đến nỗi càng chột dạ hơn.
“Thật sao?”
“Thật, à, nếu không, tôi còn có thể làm gì khác được?”
Cô nói, giọng trầm xuống: “Thật ra lúc đó tôi nghĩ đến việc kéo anh ra chỗ nào chắn tầm nhìn nhưng mà tôi phát hiện là tôi không thể nào dịch chuyển anh nổi. Con dao còn nằm trên người anh nữa, tôi càng không dám động bậy bạ vào anh. Nhưng tôi gọi anh thế nào anh cũng không tỉnh, tôi thật sự không biết phải nên làm gì nữa.”
Từ đầu đến cuối cô không hề nói đến chuyện đó, Tống Lâm cũng không dồn ép cô nữa, nuốt vị đắng vào trong cổ họng, anh nặng nề nói: “Cô không nhớ thì quên đi.”
Nói xong, anh liếc xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô: “Cô thích chiếc nhẫn này không?”
“Hả?”
Anh chuyển chủ đề quá nhanh làm Mộ Cẩm Vân không kịp phản ứng.
Cô liếc nhìn anh, sau khi phản ứng lại, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, giơ tay đưa chiếc nhẫn trước ánh đèn soi, cô bật cười: “Thích.”
Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất đơn giản, chiếc nhẫn kim cương không lớn lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719818/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.