Chương trước
Chương sau
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô theo bản năng lui về phía sau, nhưng nhanh chóng, người nọ liền đi tới trước mặt cô, giơ tay lên giữ lại dây thừng trên người cô.
Một giây kế tiếp, miếng vải đen che mắt cô bị bóc xuống.
Cả đêm không ăn không uống cùng không ngủ, sắc mặt cô không phải rất tốt.
""Cô Cẩm Vân, đã lâu không gặp.""
Nghe thấy giọng đàn ông, cô sửng sốt, ngẩng đầu lên, người kia đứng ngược chiều ánh sáng.
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, ách giọng mở miệng: ""Là anh.""
""Là tôi. Chắc cô cũng không bất ngờ nhỉ?""
Cô quả thật vô ý, từ hôm qua sau khi bị trói, cô vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là ai.
Người Nhà họ Hạ bên kia không làm gì được cô, người duy nhất dám động vào cô, cũng chỉ có Lương Lập Dương.
Huống chi, cô cũng biết tình hình bên Mỹ, Lương Lập Dương mặc dù họ Lương, nhưng gia sản Nhà họ Lương, một phần hắn cũng không tranh được, toàn bộ đều rơi vào tay Tống Lâm.
Lương Lập Dương cùng Tống Lâm tranh đấu nhiều năm như vậy, Lương Tư Cần vừa đi, hắn không còn chỗ dựa, Tống Lâm muốn bóp chết hắn, bất quá đơn giản là bóp chết một con kiến.
Hắn muốn giãy giụa, biện pháp tốt nhất, đại khái chính là tìm đến cô.
""Không bất ngờ.""
Cô rủ lông mày xuống, không nhìn hắn.
Lương Lập Dương nhíu mày, đi tới trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên: ""Cô Cẩm Vân thật sự lợi hại, đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy có người bình yên vô sự đi bước ra khỏi lòng bàn tay anh tôi.”
Mộ Cẩm Vân nhếch môi, không mở miệng nói chuyện.
Hắn tựa hồ cũng không ngại, khẽ cười: ""Cô xem thử xem, tôi cảm thấy đáng thương cho cô Cẩm Vân! Cô yêu người lòng dạ độc ác như anh tôi, đã định trước là không thể bình thản mà sống. Bây giờ nhìn lại, ban đầu có hối vì đã không ở bên tôi hay không?""
""Không có.""
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh, mặc dù đói suốt một buổi tối, cô cũng không hề kinh hoảng.
Không có được phản ứng mình muốn, Lương Lập Dương đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Hắn nhún vai: ""Bất quá tôi quả thật thật thích cô.""
Hắn vừa nói, vừa buông lỏng tay: ""Đáng tiếc, ánh mắt cô tệ quá, yêu ai không yêu, lại yêu người không có tim không có phổi như anh tôi là sao?""
Dứt lời, hắn hướng về người phía sau phất phất tay.
Nhanh chóng, hai người đàn ông đứng sau lưng hắn xông tới xốc Mộ Cẩm Vân lên.
Cô nhìn bóng lưng Lương Lập Dương, không khỏi nhíu mày.
So với Tống Lâm, cô cảm thấy Lương Lập Dương càng giống một người điên hơn.
Nhanh chóng, cô liền bị lôi lên một chiếc SUV, người bị nhét vào phía sau, Lương Lập Dương ngồi trước mặt, hắn còn ra vẻ vô tội quay đầu nhìn cô: ""Cô biết đấy, tôi cũng không có tiền giống như Tống Lâm, chỉ tội cho cô thôi cô Cẩm Vân.""
Vừa nói tội cho người khác, nhưng mà trong lời nói cũng không hề có ý muốn đối xử tử tế gì với cô.
Hai mắt Mộ Cẩm Vân lại bị trùm lên, xe lắc lư chạy rất lâu.
Cô cũng không biết rốt cuộc bao lâu, chỉ biết là trên đường đi xóc nảy khiến cô khó chịu.
Thật vất vả dừng lại, cô bị người lôi xuống xe.
Cô cho rằng kéo xuống xe thì xong rồi, không, vẫn chưa xong.
Cũng không biết Lương Lập Dương mang cô mang tới đâu, cô bị người vừa nói vừa lôi đi về phía trước.
Mặt trời chói chang, cô đã rất lâu không uống nước, thoát nước rất nhiều, cả người lả đi.
Thật vất vả ngừng lại, người trực tiếp ngất đi.
""Cậu Hai?""
Lương Lập Dương quay đầu nhìn Mộ Cẩm Vân té xỉu, híp mắt: ""Đưa vào trong phòng đi, sai người chuẩn bị nước cùng cháo cho cô, không cần nhiều, không chết là được.""
Hắn nói xong, không quay đầu lại đi thẳng vào bên trong.
Mộ Cẩm Vân cảm giác được ngoài miệng có nước, cô theo bản năng mím môi, nhưng mà ý thức nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô bây giờ đang bị Lương Lập Dương bắt cóc!
Nghĩ tới đây, cô vội vàng mở mắt ra.
Mới vừa mở mắt ra, liền thấy Lương Lập Dương cầm thìa súp cười với cô: ""Tỉnh rồi?""
Hắn vừa nói, bỏ thìa súp trong tay vào chén, cười một tiếng: ""Vừa khéo, không cần tôi đút.""
Mộ Cẩm Vân nhìn cháo trắng một bên, không nhúc nhích.
""Không ăn? Nhưng mà chịu thôi, điều kiện đơn sơ, cô chịu khó một chút vậy.""
Lương Lập Dương nói xong, đi tới ghế tre một bên ngồi xuống, cầm một con dao nhỏ đi ra, cười mà như không nhìn cô: ""Tống Lâm cảnh cáo tôi, nếu tôi dám động một đầu ngón tay cô, anh ta sẽ làm cho tôi đau đến không thiết sống.""
Hắn vừa nói, đột nhiên kéo cái ghế kia đến sát bên cạnh cô, con dao thẳng tắp dán vào mặt cô: ""Cô nói xem, nếu tôi động một đầu ngón tay cô, anh ta có nổi điên hay không?""
Không đợi Mộ Cẩm Vân mở miệng, Lương Lập Dương cười sằng sặc như điên: ""Anh ta sẽ điên chứ? Giống như năm đó mẹ anh ta, bị chúng tôi buộc nhảy lầu, anh ta cứ đứng bên cạnh nhìn, nếu không phải tôi lôi anh ta, chắc là anh ta cũng nhảy xuống theo.""
Chuyện Tống Lâm, cô đến bây giờ chưa từng nghe qua.
Anh không nói, cô cũng không hỏi, giữa hai người bọn họ, vĩnh viễn đều khắc chế như vậy.
Bây giờ Lương Lập Dương nói những lời nửa thật nửa giả, cô lại thấy trong lòng phiền muộn.
Nhưng mà cô biết, mình bây giờ nếu có nửa điểm hốt hoảng, Lương Lập Dương sẽ vui vẻ, hắn càng vui vẻ, càng bất chấp tất cả.
Lòng Mộ Cẩm Vân giống như bị đặt ở trong chảo dầu sôi, nhưng mà trên mặt cô không có biểu cảm.
Thấy cô không nói lời nào, hắn trực tiếp đưa tay lướt qua tay cô, dao để ngang phía trên ngón út, mũi dao kia bén nhọn tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cô biết, chỉ cần Lương Lập Dương đi một dao xuống, ngón út cô sẽ đứt lìa.
Mộ Cẩm Vân nhìn dao, chỉ cảm thấy cả người phát lãnh, sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cô theo bản năng rụt ngón tay.
""Ha ha ha, tôi còn cho rằng cô không sợ cơ đấy.""
Lương Lập Dương cười lạnh một tiếng, đột nhiên, mặt liền biến sắc, tay cầm dao bực tức quơ lên: ""Tôi phải xem thử, Tống Lâm muốn tôi đau đớn không thiết sống như thế nào!""
Ban đêm.
Lý Minh Việt cầm hộp đứng trước cửa phòng khách sạn, chuông cửa mới vừnhấn, cửa liền bị kéo ra.
""tổng giám đốc Lâm.""
Tống Lâm nhìn anh, gật đầu: ""Là cái gì?""
""Lương Lập Dương sai người đưa đến.""
""Đưa tôi.""
Cái hộp dán kín, Lý Minh Việt vẫn chưa xem qua, anh còn không biết bên trong chứa cái gì.
Nhưng mà không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Nhìn Tống Lâm mở hộp, anh không khỏi mở miệng gọi anh một tiếng: ""tổng giám đốc Lâm, cẩn thận! ""
""Lương Lập Dương sẽ không dễ dàng giết chết tôi như vậy, cậu yên tâm.""
Anh cười lạnh, xé băng keo ra, lúc thấy bên trong một khúc ngón tay, cả người anh lạnh cứng.
Lý Minh Việt cũng cả kinh, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Hồi lâu, Tống Lâm đậy nắp hộp lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh: ""Sai! Người! Tìm! Ra! Hắn! Ngay! Cho! Tôi!""
Anh cắn răng gằn từng chữ, cặp mắt đỏ bừng.
Lý Minh Việt chưa từng thấy Tống Lâm như vậy, cho dù đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cũng bị sợ hết hồn.
Nghe thấy anh nói, anh ngẩn ra, kịp phản ứng, vội vàng đi xuống sai người tìm kiếm.
Cửa đóng lại, trong phòng còn lại một mình Tống Lâm.
Anh nhấc chân đi đến ghế sô pha kia, nhưng phát hiện chân mình lại hơi nhũn ra, lảo đảo hai bước, anh mới lảo đảo đến ghế sô pha kia.
Trước đây anh ngay cả đầu người cũng dám nhìn, bây giờ trong cái hộp kia là một ngón tay được xử ý cẩn thận, anh lại không có dũng khí mở ra lần thứ hai.
Anh run tay để cái hộp ở trên bàn trước mặt, đưa tay muốn rút thuốc, bao thuốc lá bị đụng rớt xuống đất, anh khom người nhặt lên, rút ra một điếu thuốc muốn đốt, nhưng mà tay vẫn đang phát run.
Tay run rẩy không cách nào bật lửa lên được, cuối cùng, anh ném bật lửa, người vô lực tựa vào ghế sô pha, hai tròng mắt đỏ ngầu thẳng tắp nhìn cái hộp trên mặt bàn.
Lương Lập Dương lần này đến có chuẩn bị, người của Lý Minh Việt tra xét rất lâu, vẫn tìm không ra rốt cuộc hắn ở đâu.
Bất quá không chờ bọn họ tìm được Lương Lập Dương, Lương Lập Dương tìm tới cửa trước.
Dĩ nhiên, không phải là người tìm tới cửa, mà là điện thoại.
"" Anh, tôi tặng quà cho anh, thích không?""
Tống Lâm kềm chế sát khí trong lòng: ""Mày muốn cái gì?""
""Shit, nhanh như vậy đã thỏa hiệp? Không vui gì hết anh ơi.""
Tống Lâm cười nhạt: ""Lương Lập Dương, trong lúc tao còn cho phép mày trả giá, tao đề nghị mày nên cân nhắc giá đi.""
Đầu kia Lương Lập Dương cười: ""A, vậy nếu như tôi không muốn cân nhắc thì sao?""
Hắn vừa nói, vừa cười rộ lên, cười xong, liền cúp điện thoại.
Tống Lâm nhìn màn ảnh đen ngòm, mặt càng đen hơn.
Lúc này, Lý Minh Việt cầm điện thoại di động đi vào: ""tổng giám đốc Lâm, Lương Lập Dương.""
Tống Lâm đưa tay nhận lấy, nhìn Lương Lập Dương trong video, hắn ngồi trong phòng, căn bản không nhìn ra ở đâu.
"" Anh này, không nhìn thấy Cô Mộ hai ngày, anh cũng nóng ruột đúng không? Đừng lo lắng, ngoài bị thương chút đỉnh thì không sao hết, người của tôi chăm sóc tốt vô cùng.""
Hắn vừa nói, đột nhiên giật giật: ""Tôi biết anh không tin, tôi cho anh xem thử là được.""
Nói xong, ống kính chuyển, Tống Lâm liền thấy Mộ Cẩm Vân bị trói.
Miệng cô bị nhét giẻ, người trói gô, ném ngồi trên ghế, tóc xốc xếch, sắc mặt tái nhợt.
Anh chỉ cảm thấy trong lòng tựa như thiên đao vạn quả, nhìn cô, nhưng một chữ cũng không nói được.
Sau ngày hôm đó, hai người cũng gần nửa năm không gặp nhau, Mộ Cẩm Vân không ngờ, gặp lại lại là cảnh tượng như vậy.
Cô nhìn Tống Lâm bên trong ống kính, nháy mắt, phát hiện mình khóc.
Lương Lập Dương một bên cười một tiếng, giơ tay lên dẫn đến, ngón tay cái ấn xuống mắt cô: ""Khóc hả? Xem ra, cô vẫn rất yêu anh ta!""
""Lương Lập Dương, mày thu tay lại ngay cho tao!""
Chỉ cách một màn hình điện thoại, anh hận không thể xuyên từ bên này điện thoại đến bên cạnh cô.
Gân xanh trên trán Tống Lâm gồ lên như muốn đứt rời, anh không dám nhìn mắt Mộ Cẩm Vân, nước mắt trong đó có thể ăn mòn anh.
""Đủ rồi, tôi cũng không tốt đến nỗi nối máy cho các người nói chuyện yêu đương.""
Lương Lập Dương mở miệng, anh bừng tỉnh, rốt cuộc không nhịn được gọi cô một tiếng: ""Bé Vân.""
Bé Vân.
Đây là từ thân mật rất ít khi anh gọi cô, chỉ vào lúc đêm khuya vắng người.
Mộ Cẩm Vân nghe thấy, cảm thấy ánh mắt càng nóng, cô nhắm mắt, không muốn để cho anh thấy mình yếu ớt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.