Chương trước
Chương sau
Trong phòng đen như mực.
Trước đây cô không dám nhìn anh, hôm nay là anh không dám nhìn cô.
Chỉ có ở nơi này, trong bóng tối, anh không thấy được ánh mắt cô, anh mới dám tường tận nhìn cô.
Gương mặt gầy rất nhiều, anh nhíu mày, sờ sờ đôi mày chau của cô, hồi lâu sau mới thu tay.
Cả đêm chưa chợp mắt.
Mộ Cẩm Vân hôm sau bị đánh thức, Tống Lâm tại gọi cô.
Cô mở mắt ra, mắt lạnh nhìn anh.
""Ăn sáng.""
Anh buông tay ra, ném xuống một câu như vậy.
Cô không để ý anh, nhắm mắt muốn ngủ nữa, nhưng mà cô nhắm mắt lại, làm sao cũng không ngủ được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô muốn ở trên giường ương bướng với anh, nhưng mà một giây kế tiếp, anh trực tiếp bế cô từ trên giường lên.
Cả người cô bị anh đặt lên bồn rửa mặt, cẩm thạch lạnh như băng khiến cả người cô run lên.
""Tống Lâm! Anh có phải bị bệnh hay không?""
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: "" Đúng, tôi có bệnh, cho nên tốt nhất đừng kích động tôi, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì.""
Anh nói xong, cài cửa lại đi ra ngoài.
Bữa ăn sáng rất phong phú, nhưng mà cô không có khẩu vị.
Ăn điểm tâm xong, Tống Lâm đột nhiên yêu cầu cô thay quần áo.
Cô đứng ở cửa sổ sát đất, không nhúc nhích.
Anh không nói nữa, Mộ Cẩm Vân nghe thấy tiếng bước chân càng đi càng xa.
Cô cho rằng mình thắng, nhưng mà một giây kế tiếp, cô biết mình sai rồi.
Anh trực tiếp cầm chăn từ bên trong phòng đi ra, Mộ Cẩm Vân còn chưa phản ứng kịp, anh liền trực tiếp bọc chăn vào người cô, sau đó cô bị anh bế lên.
Cô không thể tin nhìn anh: ""Tống Lâm, anh làm gì? Anh có phải điên rồi hay không, anh mang tôi ra cửa như vậy, tôi còn gặp người được nữa hay không?""
Những ngày qua cô gặp anh, nói nhiều nhất chính là ""Tống Lâm, anh điên rồi!"" ""Tống Lâm, anh có bệnh!"" ""Tống Lâm,anh làm gì!"" Như vậy, lúc mới bắt đầu anh cảm thấy giận không thở nổi, bây giờ nghe, trừ trong lòng bị đau, anh cũng sẽ không tức giận nữa.
Có lúc anh không thể không cảm ơn cô, là cô để cho tính khí anh trở nên tốt như vậy.
""Em không phải không muốn thay quần áo sao?""
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, giống như là nhìn một người bị bệnh thần kinh: ""Anh bỏ tôi xuống!""
Anh buông lỏng tay: ""Em có thể không thay quần áo, tôi cũng có thể cứ thế mang em ra cửa.""
Nhìn đi, anh lợi hại như vậy, anh luôn có biện pháp buộc cô đi vào khuôn khổ.
Mộ Cẩm Vân thay quần áo, biết anh muốn ra cửa, cô cũng không muốn cãi vã với anh nữa.
Cãi vã rất mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, lòng cũng mệt mỏi.
Mộ Cẩm Vân cho rằng Tống Lâm muốn dẫn mình đi gặp ai, nhưng không ngờ anh chở cô đến biệt thự, cô cảm thấy Tống Lâm thật là điên.
""Anh giam lỏng tôi?""
Sân thượng biệt thự đều lắp hàng rào phòng vệ, bên ngoài còn người canh giữ, trong nhà còn lắp camera theo dõi.
Cô cảm thấy Tống Lâm thật điên, anh nghe thấy cô nói, lại cười: ""Tôi cho dù là điên, cũng là do em ép.""
Anh vừa nói, giơ tay lên ôm cô vào lòng, cường ngạnh cúi đầu hôn, sau đó mới buông cô: ""Cần gì cứ nói với họ.""
Anh vừa nói, liền xoay người đi.
Mộ Cẩm Vân nhìn bóng lưng anh, hận không thể cầm dao đâm chết anh.
Tống Lâm đi không bao lâu, thì có người lên hỏi cô buổi trưa muốn ăn cái gì.
Mộ Cẩm Vân mắt lạnh nhìn bà dì bên cạnh: ""Các người nhốt tôi ở đây, tôi còn có thể quyết định mình muốn ăn cái gì à?""
Cô nói xong, không đợi bà ta nói gì, liền trực tiếp vào trong phòng.
Dì kia kia nhìn cô, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn bị quản gia ngăn cản.
Quản gia lắc đầu, cho bà một công thức nấu ăn: ""Đây là những món bà chủ thích ăn.""
Bà dì như tháo gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, cầm thực đơn vào phòng bếp.
Mộ Cẩm Vân một mực ở lì trong phòng, buổi trưa có người đưa cơm trưa vào, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, Mộ Cẩm Vân nhìn cũng biết đối phương có võ.
""Bà chủ, đây là cơm trưa.""
Nghe thấy cô gọi mình, Mộ Cẩm Vân liền trực tiếp xù lông lên: ""Cô gọi ai là bà chủ hả?""
Cô gái nhấp môi: ""Là ông Tống dặn, thưa bà chủ.""
Cô nói xong, sợ Mộ Cẩm Vân giận cá chém thớt, liền vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Mộ Cẩm Vân liền trực tiếp hất đổ thức ăn trên bàn uống trà.
Người đứng ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lòng kinh ngạc.
Mặc dù quản gia nói, bà chủ và ông chủ ầm ĩ không được tự nhiên, các cô cố gắng hết sức theo ý cô, nhưng có một số việc, vẫn phải nghe ông chủ.
Đây quả thực là để cho các cô khó xử!
Mộ Cẩm Vân bắt đầu tuyệt thực, bởi vì chuyện UI5, Tống Lâm đi Phú Thọ một chuyến.
Nhưng anh rảnh rỗi cũng sẽ xem camera, nhìn xem Mộ Cẩm Vân đang làm gì.
Cô hơn phân nửa thời gian là ngủ, thỉnh thoảng xem ti vi.
Người giúp việc đưa thức ăn vào đã hai ngày cô không đụng, quản gia ngay ngày đầu tiên đã nói với anh chuyện này.
Khi đó anh nói gì?
Cô không ăn, vậy thì không ăn, không cần phải để ý đến cô.
Không cần phải để ý đến cô.
Anh cũng muốn mình có thể thản nhiên giống như tự nói, nói bất kể thì thật sự bất kể.
Nhưng mà anh không làm được, đụng phải chuyện của Mộ Cẩm Vân, anh trước đây đến giờ đều là người thua.
""Thư ký Lý.""
""tổng giám đốc Lâm?""
Lý Minh Việt đáp một tiếng, hai ngày nay Tống Lâm âm tình bất định, anh phập phồng lo sợ.
""Giúp tôi đặt một vé máy bay buổi tối.""
Anh sửng sốt, muốn nói gì, nhưng thấy sắc mặt Tống Lâm, Lý Minh Việt vẫn nhịn không nói: "" Được, tổng giám đốc Lâm.""
Chín giờ tối bay, lúc trở về Hà Nội đã là mười một giờ rưỡi.
Tống Lâm đến biệt thự là mười hai giờ rưỡi, nhìn thấy anh, người trực sửng sốt: ""Ông chủ?""
""Bà chủ đâu?""
Anh ném áo choàng dài xuống, nhẹ giọng hỏi một câu: ""Bà chủ ngủ rồi.""
Anh gật đầu, nhấc chân đi lên.
Mộ Cẩm Vân quả thật đã ngủ, hai ngày không gặp, cô tựa như lại gầy đi rất nhiều.
Lúc cô ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, Tống Lâm nhìn cô, ánh mắt cũng không nhịn được dịu dàng lại.
Anh sợ đánh thức cô, động tác rất nhẹ.
Cảm thấy được cô nhúc nhích, tay anh cũng không dám cử động.
Đợi một lúc, thấy cô không tỉnh lại nữa, anh mới thu tay, sau đó đứng dậy đi phòng tắm tắm.
Anh một bụng nóng ruột, nhưng mà lúc thấy người, cái gì cũng không có.
Thứ anh có chính là kiên nhẫn, anh không tin, cô kiên nhẫn hơn anh.
Tống Lâm sợ đánh thức cô, động tác vén chăn lên rất nhẹ.
Anh muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng mà động tác lớn như vậy, anh biết, cô sẽ tỉnh.
Cuối cùng, anh vẫn khắc chế ý nghĩ này.
Liên tục hai buổi tối mất ngủ, đêm khuya này anh ngủ ngon hiếm thấy, đại khái là bởi vì Mộ Cẩm Vân đã ngủ, anh không thấy được ánh mắt thù hận của cô.
Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy rất sớm, mới vừa nhúc nhích, cô cũng cảm giác được bên cạnh có người.
Cô theo bản năng ngồi dậy, động tác quá lớn, đầu choáng váng.
Tống Lâm cũng tỉnh, anh nhìn sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt trầm xuống, nhưng không nói gì, trước xuống giường.
Mộ Cẩm Vân hai ngày không ăn gì, người hơi vô lực.
Cô nằm lại lần nữa, nghiêng đầu nhìn rèm cửa sổ dần dần bị ánh mặt trời chiếu sáng.
Tống Lâm rất mau lại đi ra: ""Em không rửa mặt?""
Anh vừa nói, đi tới bế cô lên.
Mộ Cẩm Vân phát hiện mình không chút sức lực, cô cũng không nhúc nhích, mặc cho anh ôm mình vào trong phòng tắm.
Cô nhìn mình trong gương, gương mặt đã gầy đến hơi lõm đi xuống, cô vốn trắng, bây giờ bị nhốt ở đây hai ngày, càng tỏ ra ảm đạm.
Rất dọa người.
Cô cười, đưa tay cầm lấy bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng.
Sau khi đi ra ngoài, Tống Lâm bưng cháo đi vào.
Cháo rất thơm, cô nghe mùi, rất đói.
Nhưng mà cô chỉ nhìn, sau đó lại nằm tiếp trên giường.
Tống Lâm trực tiếp liền lôi cô dậy: ""Ăn sáng.""
Anh mặt vô biểu cảm, ôm người vào lòng, lấy chân khóa lại, tay ôm cô, tay còn lại múc một muỗng cháo, thổi xong hết rồi, anh dẫn đến bên môi cô.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh: ""Tôi không ăn.""
Anh không lên tiếng, liền trực tiếp cạy miệng cô ra nhét vào.
Mộ Cẩm Vân giằng không được, cô giơ tay lên hất đổ khay cháo.
Cháo đổ xuống đất, mùi thơm tràn ra.
Tống Lâm mắt cũng không nháy, ôm cô đến đầu giường, nhấn điện thoại gọi xuống lầu dưới: ""Bảo người bưng một chén cháo đi lên.""
""Tôi không ăn!""
Cô giơ tay lên hất điện thoại, thanh âm sắc nhọn khiến lòng quản gia cũng thắc thỏm theo.
Anh nhìn cô, nhếch mép: ""Tôi muốn em ăn, em phải ăn tiếp.""
""Tôi không ăn!""
Cô không nói đùa, thật sự không ăn, bất kể anh làm sao cạy miệng của cô, anh đút vào, một giây kế tiếp cô liền phun ra.
Thật ra thì cô rất khó chịu, dạ dày cô vốn không tốt, tuyệt thực hai ngày, sáng sớm hôm nay đứng lên còn chưa cảm thấy đặc biệt khó chịu, mới vừa rồi một hớp cháo đi vào, dạ dày cô đại khái là có phản ứng, bây giờ đau đến nỗi cô hơi gập người.
Trời lạnh như thế này, trên trán cô đổ mồ hôi lạnh, Tống Lâm lập tức liền phản ứng kịp.
Anh ôm cô đứng dậy, nhấc chân liền đá lộn mèo cái ghế một bên.
""Mộ Cẩm Vân, em đúng là, đừng ép tôi!""
Anh cúi đầu nhìn cô, ôm cô, tay bấu eo cô.
Cô nhìn anh, cười lạnh một tiếng: ""Tôi ép anh? Tôi ép anh cái gì?""
Nhìn ánh mắt cô, anh thật muốn giơ tay lên bóp chết cô.
Trên thực tế, anh thật sự làm như vậy.
Anh khí lực rất lớn, Mộ Cẩm Vân hít thở dồn dập, nhanh chóng, cô liền bắt đầu khò khè không thở được.
Cô không kêu, cũng không nhúc nhích, nhìn anh cười.
Cô đang cười, đáy mắt tựa như nói: ""Tống Lâm, anh bóp chết tôi đi, anh bóp chết tôi đi!""
Anh đột nhiên tỉnh hồn lại, buông lỏng tay, lùi lại hai bước, nhìn người trên giường mặt đỏ ửng, mặt anh trắng bệch.
Tống Lâm vội vàng đi tới, lần nữa bế người lên: ""Mộ Cẩm Vân?""
Cô nhắm hai mắt, nhưng mà cô còn hơi thở.
Hồi lâu, cô mở mắt ra, nhìn anh: ""Tại sao không bóp chết tôi?""
Anh siết chặt hai tay, hít một hơi: ""Em không ăn thì không ăn, tôi sai người truyền đạm cho em, em không chết được, Mộ Cẩm Vân.""
""Phải không?""
Cô ngoẹo đầu, nhìn anh cười.
Ánh mắt kia, giống hệt vừa rồi lúc anh bóp cổ cô.
Anh không dám nhìn ánh mắt cô, Tống Lâm có chút bất lực.
Anh giơ tay lên vén vén tóc cô: ""Em trước kia rất nghe lời."""
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.