Cô vừa nói, ngồi trên ghế sô pha đối diện anh, rõ ràng chính là dáng vẻ vô lại.
Cô chắc chắn anh không dám động vào cô.
Tống Lâm nhìn cô, đột nhiên liền cười: ""Không có gì, em thích là được.""
Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười lạnh: ""Phải không? Hy vọng tổng giám đốc Lâm luôn có thể rộng lượng như vậy.""
Anh dựa vào ghế sô pha, nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn hai tròng mắt lạnh như băng của cô nữa: "" Ừ.""
Thanh âm người đàn ông hơi trầm, tựa hồ rất mệt mỏi.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh: ""Nếu anh không muốn tìm tôi tính sổ, vậy thì mời anh đi ra ngoài!""
Cô dùng chữ "" Mời"", Tống Lâm nhếch mép, có phải anh hẳn nên cảm ơn vì cô còn có mấy phần khách sáo hay không?
Anh không nhúc nhích, những ngày qua, anh cảm thấy mệt mỏi trước đó chưa từng có.
Thấy anh không nhúc nhích, Mộ Cẩm Vân cũng không để ý tới anh nữa.
Cô trở về phòng, khóa trái cửa phòng sau thay quần áo.
Hà Nội tháng mười hai lạnh cắt da cắt thịt, bất tri bất giác, cô lại trở về hơn một tháng.
Tuần trước Hứa Thanh Nga đi ra ngoài, gọi điện thoại cho cô, nói chuyện điện thoại khoảng năm phút, hai người căn bản chẳng còn gì để nói.
Thật sự là không biết nói gì, ban đầu Hứa Thanh Nga không nghĩ cô trở về Hà Nội, cũng không nghĩ bởi vì mình mới khiến cho Mộ Cẩm Vân bị kẹt ở Hà Nội.
Chuyện cô lo lắng đều đã giải quyết, nhưng mà cô biết, cô không trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719797/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.