Có lẽ, chết cũng tốt.
""Mộ Cẩm Vân!""
Tống Lâm kịp phản ứng liền đuổi theo, anh chân dài, chạy mau, mới chạy ra liền thấy một chiếc xe lao ra.
Thấy Mộ Cẩm Vân đứng không nhúc nhích, anh chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.
Anh thậm chí không kịp suy nghĩ, giận quát một tiếng lập tức lao lên chụp người.
Tốc độ xe không quá mau, thắng xe cũng coi như kịp thời, khó khăn lắm mới dừng ở bên cạnh bọn họ.
Người trên xe bị dọa sợ, vốn muốn mắng mấy câu, tầm mắt rơi vào khuôn mặt sát khí của Tống Lâm, người đàn ông kia không dám mở miệng.
Người đàn ông lần nữa lên xe, vội vàng đem xe lái đi.
""Em điên rồi sao?""
Tống Lâm nhìn người trong lòng, cặp mắt đỏ ngầu, bởi vì giận dữ, gân xanh trên trán làm như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, vừa chán ghét vừa căm hận: ""Chưa bằng anh.""
Ánh mắt cô giống như roi da có gai, tầm mắt đánh tới đâu, quất anh tới đó, đâm anh máu tươi đầm đìa.
Tống Lâm đến bây giờ cũng không biết, mắt của một người cũng có thể có lực sát thương lớn như vậy.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân nhìn anh, anh mới biết, thì ra tình cảm trong ánh mắt, là có thể khiến cho anh rã giáp quy hàng.
Anh nắm tay cô không ngừng buộc chặt, năm ngón tay dường như muốn bóp gãy cổ tay cô, có thể mặc dù như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng không nói một tiếng.
Cô chỉ nhìn anh như vậy, trong mắt là chán ghét cùng căm hận không che giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719795/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.