Mộ Cẩm Vân đ4 rất lâu không nhìn thấy ánh mắt này, bây giờ lại nhìn thấy, cả người cũng run lên.
Anh không buông tay, chỉ là khí lực trên tay nhẹ đi mấy phần.
Nhanh chóng, cô bị anh lôi đến trước xe.
""Lên xe!""
Anh mở cửa xe, cả người cô bị anh quăng bên cạnh xe.
Nói xong, Tống Lâm vòng qua một bên lên xe.
Mộ Cẩm Vân đứng đó nhìn anh: ""Tôi không lên xe, anh muốn giết tôi sao?""
""Tôi đếm đến ba.""
Anh nói xong, sau đó bắt đầu đếm: ""Một, hai, ba!""
Cô vẫn không nhúc nhích, anh đột nhiên cúi người tới đưa lôi tay cô quăng lên xe.
Mộ Cẩm Vân bị anh lôi kéo làm đau, không nhịn được hít một hơi.
Nhưng cô không kịp rít hết hơi, xe lập tức mở máy phóng di, cô đụng vào lưng ghế dựa, sau lưng bị đụng làm đau.
Tống Lâm lái xe nhanh, Mộ Cẩm Vân gần như trở về lần đầu tiên ngồi trong xe anh.
Sắc mặt cô dần dần trầm xuống, nửa đường anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô trắng bệch mặt, anh còn cười, sau đó lại tăng thêm tốc độ.
Tiếng thắng xe sắc nhọn vang lên, Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe ra liền ói.
Cô bốn năm này không có ngồi xe nhanh như vậy, lại mới vừa cơm nước xong, dạ dày cô vốn không tốt lắm, anh làm như vậy, trong dạ dày cô như đào sông lấp biển, mới vừa rồi ăn cái gì, bây giờ toàn bộ đều nôn ra.
Tống Lâm xuống xe, cửa xe bị anh đóng tiếng vang rất lớn.
Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, cô ói một lần, người hơi khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719793/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.