Mộ Cẩm Vân khó chịu, cô khó chịu vì bản thân mình như vậy, lại còn có cảm giác.
Cảm giác được thay đổi của anh, cô phục hồi tinh thần lại: ""Anh rút ra! Không được ở trong cơ thể tôi! Rút ra! Tống Lâm!""
Sau một chớp mắt, cả người anh cũng áp lên người cô, không thèm rút ra.
Mộ Cẩm Vân ý thức được mục đích cuối cùng của anh, không ngừng nhăn nhó, nhưng mà tay chân đều bị anh đè, ngoại trừ đầu có thể ngúc ngắc, những chỗ khác, muốn nhúc nhích cũng không được.
Còn Tống Lâm muốn làm cô mang thai, lâu như vậy, anh vẫn chưa rút ra.
Mộ Cẩm Vân nghẹn ngào, nước mắt rỉ ra, cô nhìn mặt tường màu xám tro trước mắt, buông từng câu từng chữ: ""Tống Lâm, anh không biết hả? Thể chất tôi vốn khó đậu thai, bác sĩ nói, sau khi hư thai, tôi trên căn bản không thể nào mang thai bình thường nữa.""
Cô vừa nói, cười một tiếng: ""Anh muốn tôi có con với anh? Đừng có nằm mơ, tôi không muốn, thượng đế cũng không muốn!""
""Em im miệng đi!""
Anh cắn răng, rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên bụm miệng cô lại.
Hai người mới vừa gần gũi nhau xong, vốn phải ngọt ngào thân mật mới phải.
Có thể đó là từ trước đến nay, giữa họ bị một chiếc dằm chặn ngang, rút không ra, hết lần này tới lần khác anh cứ đụng vào nó, sau đó làm cho hai người đau đến không muốn sống.
Môi của cô bị chặn, Mộ Cẩm Vân cũng không nói nữa.
Nước mắt rơi vào trên tay anh, hơi nóng.
Tống Lâm sửng sốt, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719790/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.