Thang máy nhanh chóng mở ra, anh trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân biết đây không phải là Hoàng Dương, trên thực tế cô hoàn toàn không biết đây là căn chung cư nào.
Tống Lâm muốn làm cái gì cô cũng không biết.
Mộ Cẩm Vân không muốn ra thang máy, cô giữ chặt cửa thang máy và nhất quyết không chịu ra.
Thế nhưng sức cô không bằng Tống Lâm, người đàn ông đó quay đầu lại và trực tiếp bế cô lên.
Cả người cô như bao tải bị anh khiêng trên vai, dù cô có vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng tới anh một tí gì.
Mộ Cẩm Vân run lên và liên tục đấm vào người anh: ""Anh muốn làm gì hả Tống Lâm! Anh buông tôi xuống ngay! Thả tôi xuống!""
Cô giống người điên ầm ỹ kêu to, nhưng là anh tựa như cái gì đều nghe không được giống nhau, kia nắm tay rơi xuống trên người của anh, một chút uy lực đều không có.
Tống Lâm cũng ngừng lại rất nhanh. Anh giơ tay lên bấm vân tay, cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Mộ Cẩm Vân bị anh khiêng vào và bị anh ném trên sô pha.
Đầu cô hơi choáng váng, không nhịn được nên nôn ra.
Gan ngỗng và rượu vừa cho vào bụng lúc nãy nhanh chóng hòa vào nhau khiến cô buồn nôn thêm.
Chiếc thảm đắt tiền nhanh chóng bị dơ, Tống Lâm lại không thèm nhìn lấy một cái.
Anh cởi chiếc áo bành tô ra ném lên sô pha, nhanh chóng đi vào bên trong.
Đây không phải là nhà liên tầng nhưng diện tích rất lớn, chỉ có phòng khách thôi đã có bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719788/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.