Mộ Cẩm Vân không chỉ trang điểm đậm mà cả lễ phục trên người cũng ăn mặc xinh đẹp.
Dáng người cô luôn tốt như thế, trước đó cô không thích phơi bày nó, quần áo thường chọn loại rộng thùng thình bảo thủ mặc, nay thì khác rồi.
Ở đây nhiều đàn ông như vậy, có lẽ người nào đi lướt qua cũng bất giác dừng lại một lát.
Nghĩ đến đây, mặt mũi Tống Lâm liền càng thêm đen.
Anh hừ lạnh, không nhận ly rượu đỏ cô đưa tới mà tự giơ tay lấy một ly khác.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhíu mày, xoay người cười rộ lên với Trần Đông Kiệt phía sau: ""Anh Đông Kiệt, tổng giám đốc Lâm không nhận ly rượu của tôi đây, anh có thể nể mặt nhận giúp tôi được không.
Nghe được lời của cô, Trần Đông Kiệt cũng cười một chút: ""Cô Cẩm Vân đã mở miệng thì tất nhiên tôi không nỡ từ chối rồi.""
Anh ta nói xong bèn giơ tay tiếp nhận rượu đỏ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tống Lâm nhìn hai người trước mặt, đôi mắt âm ư đó dường như bao trùm lấy cả người Mộ Cẩm Vân, lúc này Trần Đông Vĩ đi tới lại đây: ""Tổng giám đốc Lâm, cậu đã tới rồi.""
Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trần Đông Vĩ trước mặt: ""Ông Đông Vĩ, đại thọ sáu mươi đại thuận, thọ tựa nam sơn!”
""Nhờ lời hay của tổng giám đốc Lâm!""
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, cảm thấy được tầm mắt của người đàn ông bên cạnh cô mới ngẩng đầu, cong môi phong tình nở nụ cười, sau đó giơ tay kéo tay Trần Đông Kiệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719782/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.