Hứa Thanh Nga đứng ở bên giường nhìn cô thật lâu, vài lần muốn gọi cô nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Cô gái ấy lén lút đóng cửa ra ngoài và nhìn Hàn Nghị đang đứng ngoài phòng khách: ""Anh về trước đi em ở lại đây trông chừng cho cô ấy.""
Hàn Nghị gật đầu: ""Đừng lo lắng quá.""
""Ừ."" Hứa Thanh Nga lên tiếng và tiễn anh ta ra ngoài.
Sau khi tiễn Hàn Nghị về, cô ấy lại trở về trong phòng ngủ, Mộ Cẩm Vân vẫn còn trốn trong chăn như đang ngủ, nhưng cô ấy không dám đến chạm vào
Cô ấy Nghĩ tới cảnh Mình vừa mới vọt vào trong, ánh mắt của Mộ Cẩm Vân khi ấy khiến Hứa Thanh Nga cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông Tống Lâm này thật là đáng ghét!
Mộ Cẩm Vân không ngủ, cô nằm bên trong chăn và nhớ tới những lời Tống Lâm nói thì lại cảm thấy hận thù bao phủ lấy cả người mình.
Cô không yêu anh! Làm sao cô có thể yêu anh được nữa cơ chứ!
Thế nhưng cô cũng biết rằng mình đang tự lừa mình dối người!
Nếu như không thương thật thì tốt quá!
Nếu như cô thật sự không thương anh thì có lẽ đã không hận anh đến thế!
Nhưng cô không thể nào làm được! Cô thực sự không thể nào làm được!
Nghĩ tới đó cô lại hận chính bản thân mình rõ ràng cô là người bị coi thường! Rõ ràng cô là người đã tự dâng mình lên trước mặt anh để anh có thể thoải mái chém giết.
Nước mắt cứ rơi xuống không ngừng cô nghĩ đến đứa trẻ đó và cảm thấy cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719780/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.