Cô đứng đó và đầu óc chợt trống rỗng, chuyện cũ lại chợt ùa về, thật ra cô không muốn đi tới đỡ cô ta nhưng cuối cùng thì lý trí vẫn chiến thắng.
Cô vội vàng đi tới đỡ cô ta dậy: ""Cô sao rồi?""
""Giúp tôi, giúp tôi gọi xe cấp cứu!""
Mặt mũi Hạ Như Mộng trắng bệch và còn đâu vẻ đắc ý kiêu ngạo vừa rồi.
Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại ra định gọi cấp cứu và cô vừa cúp điện thoại thì đã bị người đằng sau dùng sức đẩy mạnh, cô còn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Bối Vân đã đi tới và vung một cái tát vào mặt cô: ""Người đàn bà độc ác này!""
Cô còn chưa kịp phản ứng và chỉ biết trơ mắt nhìn Trịnh Bối Vân vung cú tát lên, Mộ Cẩm Vân giật mình vội vàng giơ tay cản lại.
Suy cho cùng thì cô vẫn còn trẻ nên sức cũng mạnh hơn bà ta nhiều, tuy là bà ta khá là hùng hổ nhưng vẫn bị cô giữ tay lại.
""Thưa bà cả nhà họ Hạ, mong bà để ý tới hành động và lời nói của mình!""
""Tôi đã kiềm chế hơi nhiều rồi đấy, tôi nói cho cô biết nhé Mộ Cẩm Vân! Nhà họ Hạ chúng tôi vất vả lắm mới có được đứa bé này, cô đẩy con bé như thế thì nếu xảy ra chuyện gì cô có đền nổi không?""
""Tôi đẩy cô ta bao giờ thế nhỉ?""
Nghe lời bà nói, Mộ Cẩm Vân cười.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Như Mộng được một người phụ nữ khác đỡ lên: ""Thưa mợ Tống, mong cô nói cho mẹ cô biết xem tôi có đẩy cô không thế?""
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719764/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.