Thế nhưng cô thật sự quá ngây thơ rồi, con người anh có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong con người cô.
Chỉ cần Dành Dành vẫn còn tồn tại thì làm gì có chuyện anh bỏ qua cho cái tử huyệt đó?
Mộ Cẩm Vân nhìn anh và cả người run lên, cánh cửa dám vào lưng lạnh như băng và cái lạnh cứ lan ra khắp người.
Ngón tay cứ liên tục run rẩy, cô siết chặt lấy ống tay áo mới giúp mình bình tĩnh không xúc động tát cho anh một cái.
Anh là cái thá gì mà lại dám hành động như thế?
""Tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày em trở về cầu xin tôi.""
Anh bước về phía trước và giữ lấy người cô, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Mộ Cẩm Vân: ""Lục Hoài Cẩn đi rồi chắc em khó chịu lắm hả?""
Anh ta nói xong thì đột nhiên cười khẩy: ""Thế nhưng đó chỉ mới là bắt đầu thôi Mộ Cẩm Vân.""
Nói xong thì anh buông lỏng tay ra và xoay người bỏ đi.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cằm mình bị anh bóp sắp nát đến nơi rồi, nhìn anh đi và biến mất ở ngã rẽ, cả người cô không còn sức nữa và bắt đầu trượt dài xuống.
Cô che kín mặt mình ngồi dưới đất và cả người run run.
Nước mắt cứ chảy dọc theo nhưng khe hở, bấy giờ, cánh cửa sau lưng có tiếng động khiến Mộ Cẩm Vân nhanh chóng tỉnh táo lau mặt mình đi.
Cửa được mở và Hứa Thanh Nga bước ra giơ tay đỡ cô dậy: ""Dưới đất lạnh thế này mà cậu ngồi đó làm gì thế?""
Cô ấy nói xong thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719762/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.