Sau khi từ nhà hàng đi ra, Mộ Cẩm Vân hỏi Lục Hoài Cẩn đang ở đâu, kết quả lại bị đối phương hỏi ngược lại. “Mặc dù anh chưa quen thuộc nơi này, nhưng hôm nay là em đã giúp tôi cả ngày, để anh đưa em về, đây là một cái lễ nghi cơ bản nhất của một người theo đuổi đúng không?” Mộ Cẩm Vân có chút nhức đầu: “Cậu Cẩn, anh có thể đừng đùa giỡn như vậy nữa được hay không?” Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày lại, dường như muốn nói điều gì đó, ánh mắt rơi xuống trên gương mặt của cô, cuối cùng anh ta cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa: “Em lên xe đi, anh đưa em về.” Không thể thay đổi được ý định của anh ta, cuối cùng Mộ Cẩm Vân vẫn phải thỏa hiệp, để anh ta đưa cô về. Thời điểm xe taxi dừng ở trước chung cư, cô mở cửa xe ra, không lập tức xuống xe, mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Hoài Cẩn ở bên cạnh: “Cậu Cẩn, tôi đi đây, anh cũng về nhà đi.” Anh ta khẽ gật đầu: “Em đi đi, hôm nay rất cảm ơn em, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Mộ Cẩm Vân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xuống xe. Thế nhưng khi cô chuẩn bị đóng cửa xe lại, anh ta lại đột nhiên ló đầu ra nhìn cô: “Mộ Cẩm Vân, những lời nói hôm nay của anh, mỗi câu mỗi chữ đều là nghiêm túc.” Mộ Cẩm Vân nhìn ánh đèn trong phòng khách, lông mày của cô hơi nhíu lại, cong người đóng cửa lại, sau đó nhấc chân đi đến bên cạnh Hứa Thanh Nga: “Tổng giám đốc Nga, hôm nay có phải là cậu đã quá không nhân hậu lắm rồi không?” Hứa Thanh Nga cãi lại lời của cô một chút: “Mình đã giúp cậu hoàn thành ước nguyện, thì có chỗ nào không tốt chứ?” Mộ Cẩm Vân đưa tay nắm lấy cái gối ôm bên cạnh ném vào trong ngực của cô ấy: “Cậu cút đi, rõ ràng cậu đây là đang bán bạn cầu vinh.” “Tớ có được chỗ tốt nào đâu?” Cái miệng nhỏ của Hứa Thanh Nga nói, rất không phục Mộ Cẩm Vân. “Hừ hừ, dạng người như cậu ấy, lần sau đoán chừng dì sẽ sắp xếp cho một người phụ nữ.” Hứa Thanh Nga chớp chớp mắt: “Vậy tớ sẽ nói với mẹ người mà mình thích chính là cậu.” “……” Mộ Cẩm Vân nghẹn lời một chút, đành phải đầu hàng: “Mình nhận thua!” “Vừa rồi mình vừa nhìn thấy hai bình luận, nói là sản phẩm mà tháng này chúng ta vừa ra mắt có tác dụng phụ. “ Hứa Thanh Nga cũng không cùng cô tiếp tục cãi nhau về vấn đề đó nữa, đưa tay đem máy tính bảng cho cô. Mộ Cẩm Vân cũng thu lại nụ cười ở trên mặt, cúi đầu nhìn về phía những lời bình luận ở trên máy tính bảng mà cô ta đưa qua. Sản phẩm mới lần này của bọn họ là một sản phẩm có tác dụng chính là trị mụn, ngày mùng một tháng chín, cùng với ngày khai giảng đã đồng thời mở bán ở trên trang web và trên kệ hàng. Bây giờ đã qua nửa tháng, tiếng tăm của sản phẩm cũng không tệ, nhưng không tránh khỏi việc có một ít bình luận không tốt. Sản phẩm của các cô chính là một lực lượng mới xuất hiện trong hai năm gần đây, vậy mà lượng tiêu thụ bán hàng qua mạng hàng năm vẫn luôn phá một trăm triệu, tháng này mặc dù mới chỉ trôi qua một phần ba, nhưng lượng tiêu thụ đã phá năm triệu lượt mua, đã chiếm một phần năm sản phẩm tiêu thụ mới, có thể nói là lượng tiêu thụ tốt như thế nào. Lúc đầu việc trị mụn có hiệu quả khá chậm, bên trong bình luận đa số đều đang nói là sản phẩm không có tác dụng, Mộ Cẩm Vân đều sẽ để bên phục vụ khách hàng đi liên hệ trao đổi, nhưng mà hơn mười bình luận mà Hứa Thanh Nga cho cô xem đều không giống nhau, nhưng đều nói giống nhau là sản phẩm của bọn họ không thuần thiên nhiên, bởi vì khiến cho bọn họ bị hư da mặt. Những năm này Mộ Cẩm Vân cũng đã dạo qua thị trường nhiều rồi, đã sớm biết cạnh tranh ác ý là như thế nào, chỉ là lần này lại đến lượt mình, thì còn là lần đầu tiên. Hơn mười cái bình luận này ở trong mấy chục nghìn bình luận, thì dường như cũng không chiếm được ảnh hưởng gì, nhưng trước đó cô đã quen đi theo bên cạnh Tống Lâm, quen thuộc việc bóp chết những tình huống xấu ngay từ lúc bắt đầu. “Tớ sẽ để người đi điều tra một chút.” Hứa Thanh Nga khẽ gật đầu: “Sản phẩm của chúng ta đã qua kiểm nghiệm, người bình thường dùng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện dị ứng, nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ dị ứng với các thành phần cỏ ở trong sản phẩm, xuất hiện loại hiện tượng nhạy cảm cũng là điều có thể hiểu được, mình chỉ là sợ, phía sau những điều này chính là lòng người độc ác.” Mặc dù lúc trước cô ta rất ít khi quản lý những chuyện này, nhưng không có nghĩa là cô ấy không hiểu. Mộ Cẩm Vân cũng khẽ gật đầu: “Điều mình sợ cũng là điểm này, hiện tại mạng lưới truyền thông quá loạn, rất dễ bị dắt mũi, sợ là sợ sau này có người sẽ dùng cách này để công kích chúng ta.” Thị trường mỹ phẩm dưỡng da lớn, thì cạnh tranh đương nhiên cũng rất lớn, những rủi ro cũng không nhỏ, có chút không để ý thì sẽ bị lật bàn. Một khi danh tiếng bị huỷ, về sau muốn vực dậy, vậy chắc chắn sẽ bị người ta nói ra nói vào. Hứa Thanh Nga dựa vào phía sau một chút: “Trịnh Dĩ Hằng như thế nào?” Cô ta đột nhiên nói sang chuyện khác, khiến Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ: “Hứa Thanh Nga, mình thiếu người theo đuổi đến vậy sao?” “Cậu không thiếu người theo đuổi, nhưng mình sợ cậu lập địa thành Phật mất.” Cô ấy nói, rót một chén trà nhài, vừa uống vừa nhìn Mộ Cẩm Vân: “Mẹ mình nói, về sau thời điểm đi xem mắt thì dắt cậu theo, nếu như người ta chướng mắt mình, mà coi trọng cậu, cũng coi là thành một chuyện tốt.” “……Dì thật là… có lòng nhiệt tình!”
“Cậu yên tâm, ngày mà mình đi xem mắt, tuyệt đối sẽ không ít hơn một ngày cậu đi xem mắt đâu.” …… Mộ Cẩm Vân cảm giác cái đầu của mình cũng lớn hơn. Nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ hai lại phải lao vào sự bận rộn của công việc. Mộ Cẩm Vân nhớ kỹ chuyện ngày hôm qua, vừa tới công ty, đã để Đàm Ngọc Tiêu đi thăm dò chuyện này. Đàm Ngọc Tiêu cũng không dám bỏ qua chuyện này, sau khi đi ra khỏi văn phòng của Mộ Cẩm Vân, lập tức cũng cho người bắt đầu đi thăm dò chuyện này. Cuộc họp vẫn diễn ra từ mười giờ đến mười hai giờ, lúc này Mộ Cẩm Vân mới đi ra từ trong phòng họp. “Giám đốc Vân, chị có một bó hoa.” Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút: “Hoa sao?” Ba năm này, cũng không phải là cô không nhận được hoa bao giờ, nhưng là năm nay đã không có người nào tặng hoa nữa, bởi vì người trong ngành cũng đều biết, Mộ Cẩm Vân là một người phụ nữ mạnh mẽ chỉ muốn kiếm tiền. Đã gần nửa năm không còn thấy ai tặng hoa, bây giờ lại có người tặng hoa, Mộ Cẩm Vân đúng là khá ngạc nhiên: “Là ai vậy?” “Là một người họ Lục.” Nghe được lời của trợ lý, trong đầu của Mộ Cẩm Vân ngay lập tức nghĩ đến chính là lời nói đêm hôm qua của Lục Hoài Cẩn. Lúc này, tiếng chuông của điện thoại cũng vừa vặn vang lên, Đàm Ngọc Tiêu vừa nhận điện thoại, liền nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Giám đốc Vân, dưới lầu có một người tên là Lục Hoài Cẩn đến tìm chị.” Mộ Cẩm Vân hơi mấp máy môi, nói: “Để Lily dẫn anh ta lên đây đi.” Cô nói xong, cũng nhận lấy bó hoa hồng màu xanh lam ở trên tay của Đàm Ngọc Tiêu, quay người đi vào trong văn phòng. Cô vừa thay đổi một bộ quần áo, thì Lục Hoài Cẩn cũng đi ra từ trong thang máy. Hôm nay anh ta ăn mặc khá là thoải mái, phía dưới là một chiếc quần jean màu đen, thân trên là một chiếc len cổ chữ V màu trắng theo phong cách Anh, cả người giống như là một sinh viên. Mộ Cẩm Vân cũng đổi một chiếc váy đen dài, đi tới đón anh ta: “Cậu Cẩn.” “Em đã nhận được hoa chưa?” Cô cảm thấy có chút buồn bực: “Đã nhận được rồi, cảm ơn cậu Cẩn.” “Cùng ăn cơm trưa nhé.” “Vừa hay tôi cũng nghĩ như vậy.” Đêm qua Mộ Cẩm Vân vốn cho là Lục Hoài Cẩn nói đùa thôi, thế nhưng thời điểm vừa nhìn thấy bó hoa kia, cô liền hiểu rằng anh ta cũng không nói đùa. Trên mặt tình cảm, từ trước đến nay cô đều không thích dây dưa dài dòng. Thời điểm vừa mới quen Lục Hoài Cẩn, chỉ cảm thấy anh ta là một tên công tử ăn chơi, nhưng mà sau khi tiếp xúc mới phát hiện ra, anh ta so với tưởng tượng của mình thì không giống nhau. Anh ta vừa hài hước khôi hài, lại anh tuấn cao lớn, đúng là một bạch mã hoàng tử trong mơ của rất nhiều thiếu nữ. Người đàn ông như vậy, ở cùng với anh ta quả thật không có áp lực nào. Thế nhưng Mộ Cẩm Vân biết, cô cũng chỉ có thể coi anh ta như là bạn bè mà thôi. Lục Hoài Cẩn hơi nhíu mày lại: “Em muốn ăn cái gì?” “Tôi là chủ nhà, nên để tôi làm chủ nhỉ?” Mộ Cẩm Vân cười cười. Anh ta nhún vai: “Nghe theo em.” Cô liền chọn một nhà hàng thịt dê nướng, trang trí rất lịch sự tao nhã, hoàn cảnh cũng rất yên tĩnh. Cô chọn một hàng ghế dài ở gần bên trong, lúc này người ở bên trong cũng không coi là nhiều, trong nhà ăn chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng.
Mộ Cẩm Vân chọn hai loại đồ ăn đặc sắc của nhà hàng, sau đó đưa menu đồ ăn cho Lục Hoài Cẩn: “Cậu Cẩn, anh xem một chút, tiệm này thịt dê nướng cũng không tệ.” “Nghe theo em.” Anh ta nhìn lướt qua, rồi một lần nữa trả lại menu đồ ăn cho Mộ Cẩm Vân. Cuối cùng vẫn là theo ý của Mộ Cẩm Vân, gọi ba món đồ ăn và một món đồ ăn chay, còn có một món canh thịt dê đặc biệt.” “Ba năm này, em trải qua cũng không tệ lắm nhỉ, anh nghe em họ nói, em đã cũng trúng tuyển vào nhóm mười thanh niên tiêu biểu, công ty của các em vài ngày trước cũng vừa đưa ra thị trường ở Hồng Kông, giám đốc Vân, em đây là đang từng bước phát triển rồi.” Mộ Cẩm Vân cũng không quá để ý: “Tôi đây chỉ là kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” “Có thể làm đến trình độ này của em, cơm này chỉ sợ là nạm vàng rồi.” Các công ty chính gốc của Hòa Bình cũng không nhiều, Dành Dành quả đúng là một trong những công ty phát triển nhanh nhất trong ba năm gần đây. Bây giờ Dành Dành cũng đã hình thành quy mô, từ việc nghiên cứu phát minh đến việc chế tạo sản xuất đều theo một dây chuyền sản xuất, kéo theo kinh tế của Hòa Bình cũng tăng lên. Bây giờ một trong những nhãn hiệu chính của Hòa Bình là Dành Dành, sau khi Lục Hoài Cẩn nghe ngóng, đương nhiên khắp lỗ tai đều là chuyện liên quan đến Dành Dành, càng nhiều chính là việc liên quan đến Mộ Cẩm Vân. Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp không đáng sợ, đáng sợ chính là người phụ nữ vừa có dung mạo xinh đẹp mà vừa có thể làm ăn. Người ở bên trong nhà hàng cũng không nhiều, món ăn đưa ra cũng rất nhanh, sau khi Mộ Cẩm Vân nói đơn giản một chút về chuyện của công ty mình, thì rất nhanh đồ ăn đã được đưa tới. “Cậu Cẩn, chúng ta ăn cơm trước đi, đồ ăn để lạnh, ăn cũng không ngon nữa.” Lục Hoài Cẩn khẽ cười một cái: “Không có việc gì, về sau tôi còn có nhiều thời gian để hiểu rõ về công ty của các em.” Lông mày của Mộ Cẩm Vân hơi nhíu một chút, cô muốn nói gì, nhưng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhịn được. Vẫn là ăn cơm xong rồi nói sau. Nửa giờ sau, một bữa cơm rốt cuộc cũng đã ăn xong. Mộ Cẩm Vân nhấp một ngụm trà sữa: “Cậu Cẩn, cám ơn anh đã tặng hoa cho tôi.” “Em có thích không?” “Nói thật, thì tôi không có cảm giác gì với hoa cả.” “Vậy em thích cái gì, lần sau anh sẽ tặng em.” Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Cậu Cẩn, sau này tôi sẽ luôn ở lại Hòa Bình.” Cô cảm thấy có thể là do đêm qua mình nói còn chưa đủ rõ ràng. “Những lời hôm qua em nói, anh hiểu.” Cô khẽ nhếch môi, không muốn nói những lời đó ra quá rõ ràng, thế nhưng là lại cảm thấy nếu như không nói rõ ràng, thì sau này hai người có khả năng còn không thể làm bạn bè. “Cậu Cẩn, từ trước tới nay tôi chưa từng nói qua chuyện yêu đương, người đàn ông đầu tiên tôi thích chính là Tống Lâm, thế nhưng kết quả vẫn là không được chết tử tế.” Cô không muốn lại một lần nữa xé mở ra vết thương của mình, thế nhưng nếu như không xé mở ra, thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. “Sự kiên nhẫn của anh rất tốt, Mộ Cẩm Vân.” Anh ta nhìn cô, trên mặt không có ý cười, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô. Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta, chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, giống như là một đoàn dây rối, cô kéo cũng không ra. Nửa ngày sau, cô cúi đầu nhìn cái chén ở trước mắt: “Tôi cảm thấy tôi của hiện tại rất tốt.” Tình cảm quá hại người, yêu càng sâu thì càng làm mình tổn thương, yêu không đậm sâu thì sẽ làm tổn thương người khác. “Anh không nói là em của hiện tại không tốt, chẳng qua anh chỉ cảm thấy em còn có thể tốt hơn.” Anh ta nói, anh ta dừng một chút, tự tin lại cố chấp: “Anh có thể làm cho em trở nên tốt hơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]