Tống Lâm nhìn bà ta, sắc mặt không hề biến đổi: “Cô ấy không làm gì được Như Mộng.”
Bà Lan cười lắc đầu: “Đứa nhóc ngốc nghếch này, con quá ngây thơ rồi, suy nghĩ của người phụ nữ luôn chăm chăm vào đấy, cho dù cô Vân có rộng lượng đến mấy, nhưng mà Như Mộng là đứa con cưng của bác, bác sẽ không độ lượng như vậy đâu.”
Bà nói xong, ý cười trên mặt liền tắt đi, ngẩng đầu nhìn về phái Tống Lâm, tuy rằng vẫn mang theo nụ cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại lạnh lùng hơn một chút: “Hoặc là, con có thể để cho cô Vân tủi thân một chút, để nhường nhịn cho Như Mộng.”
Bà Lan thực sự rất lợi hại, một câu nói có thể chặn đứng toàn bộ đường lui của Tống Lâm.
Tống Lâm không có nói chuyện, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm bà Lan.
Bà Lan đã là người hơn năm mươi tuổi rồi, phong ba bão táp gì cũng đều đã trải qua, đối với một bề dưới như Tống Lâm, vẫn phải nhờ vào quan hệ thông gia với con gái nhà bà ta, bà ta càng không thèm sợ hãi.
Hai người cứ giằng co như vậy, cũng không biết đã trải qua bao lâu, bà Lan nâng tay vỗ vỗ vai anh: “Bác hiểu cách làm của con, người đàn ông lúc nào cũng muốn một công đôi việc. Nhưng mà con chưa từng nghĩ qua, không có bất cứ ai có thể cùng lúc vừa bắt được cả cá lại bắt được cả gấu đâu.”
“Con biết rồi.”
Anh cau mày, lạnh nhạt mà nói một câu.
Dường như bà Lan cũng không thèm để ý: “Ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719730/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.