Hạ Như Mộng nhìn thấy một màn trước mặt, không khỏi nhếch môi cười một cái, nghiêng đầu nhìn sang Tống Lâm: “Lâm à, không phải bảo là công ty có việc sao?”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô ta: “Ừ, cô bảo tài xế đưa cô về.”
Anh nói xong, đẩy cửa xe ra xuống xe. Một thân màu sẫm đi trong bóng đêm.
Hạ Như Mộng nhìn theo bóng lưng của anh, hơi nhướng mày.
Mộ Cẩm Vân?
Là cái thá gì.
Chiếc xe dừng trước biệt thự, còn chưa đi vào Mộ Cẩm Vân đã nghe thấy tiếng náo nhiệt bên trong.
Thế giới của người trẻ tuổi, luôn có thể dễ dàng vui lên.
Mộ Cẩm Vân xuống xe, đi cùng Lục Hoài Cẩn vào trong.
Lâm Dịch Đồng vẫn luôn nhớ thương Mộ Cẩm Vân, nhưng Lâm Dĩ An đè xuống không cho cô đi quấy rầy Mộ Cẩm Vân. Lâm Dịch Đồng đành phải nín nhịn.
Bây giờ nhìn thấy cô, Lâm Dịch Đồng xông thẳng lên: “Chị Vân, chị đến rồi à?”
Cô nói xong, vô thức cúi đầu nhìn vào chân Mộ Cẩm Vân: “Chị Vân, em nghe anh Cẩn nói, chân chị bị thương đến gân rồi, bây giờ còn đau không?”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Không đau nữa, hôm nay là sinh nhật em, đừng nói những cái này nữa.”
Cô nói xong, giang hai tay ôm Lâm Dịch Đồng: “Sinh nhật vui vẻ, Dịch Đồng. Chúc em ngày càng xinh đẹp, ngày càng vui vẻ.”
“Cảm ơn chị Vân.”
Buông tay ra, Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng: “Gần đây chị bận, tới vội chưa có chuẩn bị quà. Hôm khác chị sẽ tặng bù cho em.”
“Chị Vân không cần khách khí như thế đâu, chị đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719713/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.