Khi lời nói của anh ta nói ra, Mộ Cẩm Vân đã choáng váng.
Cô ngờ vực nhìn Tống Lâm, vẻ mặt Tống Lâm không thay đổi, ánh mắt rơi vào trên người Ngô Vĩ Hùng: “Nếu Tổng giám đốc Hùng đã có sự lựa chọn tốt hơn, vậy Tống Lâm sẽ đi trước một bước.”
Anh nói xong, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Mộ Cẩm Vân phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy đi theo.
Ngô Vĩ Hùng không ngờ Lương Lập Dương lại có quan hệ với Tống Lâm, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, nhìn Lương Lập Dương: “Tổng giám đốc Dương, Tổng giám Lâm có thể đã bị tôi chọc giận rồi.”
“Ồ? Ông chọc giận anh ấy cái gì?”
Thái độ của Lương Lập Dương không rõ ràng, vì vậy Ngô Vĩ Hùng chỉ có thể nói một nửa bỏ một nửa: “Tôi biết Tổng giám đốc Lâm không bao giờ uống rượu vào bữa ăn. Nhưng mà tôi, không có sở thích nào khác, chỉ thích uống rượu. Vì vậy, khi nãy tôi có hỏi Tổng giám đốc Lâm. Anh ấy nói rằng tôi cứ tùy ý. Tôi nghĩ anh ấy không bận tâm nên đã gọi người đưa rượu lên.”
“Chậc chậc, Tổng giám đốc Hùng, ông đúng là một nhân tài.”
Ngô Vĩ Hùng luôn quan sát biểu hiện của Lương Lập Dương, thấy vẻ mặt của anh ta không có gì thay đổi, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
“Tổng giám đốc Dương, anh và Tổng giám đốc Lâm, là anh em ruột sao?”
Lương Lập Dương quay đầu cười nhìn ông ta, đưa tay sờ lên mặt minh: “Đúng vậy, ông nhìn tôi không giống anh ấy sao?”
“Giống, giống!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719701/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.