Lời xin lỗi của Ngô công tử có chút không đúng. Cậu không làm gì có lỗi với tôi.”
Tống Lâm vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng. Sắc mặt Ngô Dương trở nên cứng ngắc, trong đời amh ta chưa bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay.
Ngô Chung Thành ở bên dưới vỗ vỗ amh ta một chút: “Nói, mày có bị câm không?”
Ngô Chung Thành thực sự lo lắng muốn chết, nếu không phải có Tống Lâm ở đây ông ta đã thực sự nghĩ muốn tát chết thằng con này rồi. Khi Ngô Dương liếc nhìn Mộ Cẩm Vân, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi. Anh ta không thể cúi đầu trước mặt Mộ Cẩm Vân, đừng nói là Mộ Cẩm Vân anb ta cũng không cúi đầu trước bất kỳ người phụ nữ nào, bây giờ Tống Lâm muốn anh ta xin lỗi Mộ Cẩm Vân, Ngô Dương cảm thấy tốt hơn là nên giết anh ta đi, như vậy còn đơn giản hơn.
Anh ta mím môi, kiên quyết rằng mình sẽ không xin lỗi Mộ Cẩm Vân. Tống Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân hiểu ý: “Giám đốc Thành, tôi cũng chỉ là một thư ký nhỏ. Thật không nghĩ rằng muốn phá hỏng sự hợp tác của ông với Tổng giám đốc Lâm chỉ vì chuyện này. Nếu Dương công tử đây không muốn xin lỗi tôi, vậy quên chuyện đó đi.”
Ngô Chung Thành mỉm cười, vừa định mở miếng nói thì đã nghe thấy cuộc đối thoại của Mộ Cẩm Vân thay đổi: “Tuy nhiên, giám đốc Thành, xét thấy vì lòng hiếu khách của ông cùng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719689/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.