Chương trước
Chương sau
Thư ký Ngô Chung Thành vội vàng chạy tới, nhìn thấy ông ta đang ngồi dưới đất liền vội vàng đi tới đỡ ông dậy: “Giám đốc Thành, ông sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của thư ký, Ngô Chung Thành mới kịp phản ứng, vươn tay bắt lấy cổ tay thư ký: “Ngô Dương đâu?”
“Giám đốc, anh ta đang ở trên lầu!”
“Trói nó lại cho tôi!”
Vừa nói, ông ta vừa đỡ cô thư ký đứng dậy lên xe.
Cô thư ký sững sờ một lúc, phải một hồi sau mới nhận ra Ngô Chung Thành vừa nói gì.
Ngô Chung Thành nổi tiếng cưng chiều cậu con trai quý tử, không ngờ đã gián tiếp dạy cho Ngô Dương trở thành tên ngỗ ngược thế này, bây giờ lại kêu người trói Ngô Dương về nhà, có thể thấy lần này cậu ấm Ngô Dương thật sự đã bị dồn cứng vào góc tường rồi.
Sau khi biết được thân phận của Tống Lâm, Ngô Dương ngẩn cả người ra, cho đến khi nhìn thấy thư ký của Ngô Chung Thành đột nhiên mang theo hai vệ sĩ phăm phăm tiến về phía mình, Ngô Dương mới hoàn hồn nhìn thư ký Ngô Chung Thành: “Thư ký Lý, cô định làm gì vậy?”
“Cậu Dương à, đây là mệnh lệnh của cha cậu!”
Thư ký Lý giơ tay nói, trực tiếp ra hiệu cho hai người kia tiến lên bắt lấy Ngô Dương.
Ngô Dương hoài nghi nhìn thư ký Lý: “Thư ký Lý, cô điên rồi! Tôi sẽ tự đi về. Bây giờ ngay tại đây mà cô muốn trói tối, cô muốn Ngô Dương này mất mặt lắm sao?”
“Cậu Dương à, đừng nói những lời kháng cự không cần thiết nữa. Chuyện này chính là do cha cậu ra lệnh đó.”
Ngô Chung Thành hiểu rõ tính cách ngỗ ngược của cậu con trai, không có chuyện vô duyên vô cớ anh ta lại trực tiếp để thư ký trói tay lại đâu.
Ngô Dương cố gắng vùng vẫy giãy giụa nhưng không thể thoát ra được nên chỉ có thể mắng chửi ầm ĩ náo loạn một góc.
Nhưng dù cãi hay mắng chửi như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì ngoài việc tự dưng trở thành trò cười miễn phí cho những người qua đường.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị nhét vào trong xe.
Xe phóng nhanh đi thẳng đến biệt thự của gia đình họ.
Ngô Dương nhìn cửa phòng mình lại càng được thể giãy dụa: “Được rồi, đến nơi rồi, mấy người để yên cho tôi đi!”
Hai người vệ sĩ đứng hai bên nhìn nhau sau đó mới dám nới lỏng cà vạt.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Dương làm chuyện tồi tệ bên ngoài rồi Ngô Chung Thành dọn dẹp đống lộn xộn, anh ta trước đây còn từng vô thức bỏ chạy khi gặp rắc rối mà Ngô Chung Thành tới không thấy người hay bằng chứng gì, cuối cùng vẫn phải giúp cậu con trai quý tử này dọn dẹp đống lộn xộn.
Nhưng lần này mọi chuyện rõ ràng không dễ giải quyết như những lần trước.
Ngô Dương bị đẩy vào nhà, vừa lên lầu liền nhìn thấy cái chổi lông gà trên tay Ngô Chung Thành, sắc mặt tái nhợt: “Ba, ba làm sao vậy? Con lớn như vậy rồi, sao va còn dùng cái này đánh con!”
“Mày cũng biết mày lớn rồi, hai mấy tuổi đầu rồi, tại sao cái não để đâu mà không thèm nghĩ gì cho tới nơi tới chốn trước khi đụng tay đụng chân vậy?”
Ngô Chung Thành vừa nói vừa lấy chổi lông gà đánh tới tấp vào người Ngô Dương.
Ngô Dương từ khi lớn chưa bị đánh giờ bị Ngô Chung Thành làm cho choáng váng, từng roi chổi lông gà nện xuống người quả thực rất đau.
Anh ta khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi tèm lem, tay còn ôm lấy đầu gối chân ông: “Ba, không phải ba định giết con đấy chứ?”
Lương Tú Lan vừa nghe thấy tiếng kêu của con trai bèn chạy ngay xuống lầu, thấy Ngô Chung Thành đang đánh Ngô Dương một cách tàn nhẫn, liền nhanh chóng ngăn Ngô Chung Thành lại: “Ông làm gì vậy? Dương Dương đã làm gì sai, sao ông lại nhẫn tâm đánh nó!”
“Mẹ ơi cứu con, ba sắp giết chết con mất!”
Ngô Dương nhìn mẹ như một vị cứu tinh, liền nhanh chóng đứng dậy chạy ra sau lưng Lương Tú Lan.
Tính nết Ngô Dương ngang tàng ngỗ ngược như ngày hôm nay, phải thừa nhận rằng cũng có phần chỉ dạy chẳng tới nơi tới chốn gì từ Lương Tú Lan.

Ngô Chung Thành tức giận run lên: “Đều là tại bà, bà xem đứa con trai ngoan của bà đấy!”
“Tôi làm sao, con trai ngoan của tôi thì làm sao? Dương Dương không phải cũng là con của ông sao?”
Lương Tú Lan tức giận đến mức cãi nhau với Ngô Chung Thành, Ngô Chung Thành cũng lười cãi nhau với bà ta: “Đi hỏi nó xem, hỏi xem con trai bà đã làm gì!”
Ngô Chung Thành trước đây đã từng bị thương vùng kín, mặc dù ông ta đã qua lại với rất nhiều phụ nữ trong nhiều năm qua nhưng họ đều không mang thai, đây cũng chính là lý do tại sao ông ta lại chiều chuộng Ngô Dương đến vậy, rốt cuộc thì ông ta cũng chỉ có một đứa con trai này thôi.
Lương Tú Lan và Ngô Chung Thành kết hôn nhiều năm như vậy, bà ta cũng hiểu rõ Ngô Chung Thành thường ngày nổi tiếng nuông chiều Ngô Dương hết mực, nhưng bây giờ ngay cả gia phả dòng họ gì cũng bị lôi ra, bà ta cũng lờ mờ đoán được Ngô Dương phen này đâm bị thóc chọc bị gạo rồi.
Lương Tú Lan lạnh lùng quay đầu nhìn Ngô Dương: “Rốt cuộc con đã làm gì?”
Ngô Dương tỏ vẻ vô tội: “Mẹ, lần này con thực sự bị người ta hại. Con không làm gì cả. Con chỉ mới nhìn thấy một người bạn cũ con gặp khi đi du học và muốn cùng mở lời nói chuyện cùng cô ấy. Thế nhưng cô ấy vừa rụt rè vừa sốc không nói không rằng chạy đến khiếu nại với sếp luôn!”
Lương Tú Lan có gì mà không hiểu đứa con trai này, bà ta chả đi guốc trong bụng nó ấy chứ, nghĩ rồi bà ta giơ tay gõ vào đầu Ngô Dương: “Không phải con không làm gì mà là con chưa kịp làm gì đúng không?”
Ngô Dương cười nhạt: “Nói gì thì nói, con thật sự chưa đụng tới Vân Vân mà!”
“Đúng vậy, mày không làm gì thư ký Vân! Bởi vì bọn họ đã thông minh mà sớm bỏ chạy rồi! Sao không kiếm cách nào thỏa đáng hơn mà làm chứ. Nếu như thích cô thư kí đó thì cứ đưa cho cô ta thật nhiều tiền không phải là chuyện dễ dàng hơn sao? Chuyện mày làm ầm ĩ khi Tống Lâm đang ở đó, kết quả bây giờ thế nào mày biết không?”
Ngô Dương cùng Lương Tú Lan đều thất thần: “Kết quả thế nào rồi?”
“Tống Lâm sắp hủy hợp đồng, anh ta sẽ không mua lại công ty!”
“Chuyện này làm sao có thể được? Hợp đồng đã ký giấy trắng mực đen rõ ràng, làm sao có thể nói huỷ là huỷ được?”
Ngô Chung Thành giễu cợt: “Con dấu chính thức không che, ký tên thì có ích lợi gì?”
Ngô Dương không có xem trọng: “Hắn ta không mua thì thôi. Dù sao rất nhiều người đang xếp hàng chờ mua công ty chúng ta!”
Ngô Chung Thành nhìn thấy bộ dạng con trai lại nghe được câu nói như vậy, ông ta không thể không giơ tay và phang một roi chổi lông gà vào Ngô Dương.
Ngô Dương tránh được một roi, Lương Tú Lan ngăn lại: “Con trai nói đúng, không chỉ có Tống Lâm muốn công ty của chúng ta đâu!”
Chứng kiến sự thiếu hiểu biết của vợ và cậu con trai, Ngô Chung Thành suýt chết vì tức giận.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Tú Lan: “Đúng vậy, rất nhiều người muốn công ty chúng ta, nhưng ai có thể đưa ra cái giá bảy nghìn tỷ? Mấy người có biết ngày hôm qua chủ tịch Triệu giàu kếch xù kia đã trả bao nhiêu không? Sáu nghìn tỷ! Chênh lệch này là bao nhiêu mấy người tự đi mà tính! “
Cho dù Lương Tú Lan có ngốc đến đâu cũng có thể tính được mức chênh lệch cao tới như vậy: “Trời ạ! Sao có thể tệ như vậy!”
“Bà nhìn tình hình hiện tại mà xem! Đứa con trai ngoan của bà tự dưng lại mò vào chuyện này. Tống Lâm nói chốt bảy nghìn tỷ, đồng ý thì ngày mai ký, không ký liền ngã sấp xuống!”
“Trời ơi, tên khốn này, sao lại ra nông nỗi này?”
“Tại sao ư? Chỉ có Tống Lâm mới có thể ra giá cao như vậy!”
Ngô Dương không dám nói nữa, chỉ cảm thấy sửng sốt: “Tay Tống Lâm kia thật sự chỉ vì một cô thư ký mà dám huỷ cả hợp đồng với chúng ta sao?”
Ngô Chung Thành giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt Ngô Dương: “Mày thật sự cho rằng Tống Lâm phá hợp đồng chỉ vì một cô thư ký sao? Thật là không hiểu nổi sao mày cũng làm trong lĩnh vực kinh doanh mà lại ngu ngốc như vậy! Rõ ràng là anh ta muốn nhân cơ hội này để hạ giá. Đều tại mày! Tại mày mà chúng ta lỗ đi hai trăm tỷ một cách vô ích! ”
Nghĩ đến đây, Ngô Chung Thành cảm thấy tức giận khôn nguôi, không nhịn được lại vung chổi lông gà trong tay đánh Ngô Dương.
Lương Tú lan còn đang đắm chìm trong suy nghĩ hai trăm tỷ kia đã mất một cách vô ích, lúc này Ngô Dương đang bị đánh, bà ta cũng không có tâm trạng cản chồng lại.
Ngô Chung Thành rất muốn giết Ngô Dương, nhưng con trai mình chỉ là một đứa kém cỏi như vậy, mà hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Ông ta chỉ biết nín thở, tay cầm roi càng lúc càng nặng.
Ngô Dương ban đầu chỉ vờ vịt kêu lên, nhưng một lúc sau lưng anh ta thực sự rất đau bèn trực tiếp hét lên.

Lương Tú Lan giờ mới định thần lại, đưa tay về phía Ngô Chung Thành: “Thôi ông, không sao, chuyện đã xảy ra rồi, cho dù bây giờ ông có giết Dương Dương thì mọi chuyện cũng có quay lại như cũ được đâu!”
“Nếu tôi không cho nó vài roi sợ là nó sẽ không biết trời cao đất dày rồi thật sự cho rằng bản thân là cái rốn của vũ trụ này sao?”
Ngô Dương thật sự rất sợ bị đánh, bèn nhanh chóng duỗi tay ra: “Ba, đừng đánh con, ba nhìn xem, tay của con sưng hết lên rồi!”
Tình cảnh hiện giờ của gia đình ông không phải là túng quẫn nhưng nói gì thì nói Ngô Chung Thành nghĩ đến tiền là cảm thấy xót xa.
Ông ta giơ tay ném chiếc chổi lông gà đi, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh: “Mày ban nãy vẫn còn thô lỗ với Tống lâm. Không biết ngày mai anh ta còn có ý định thay đổi gì không. Ngày mai mày phải đi cùng ba đến xin lỗi Tống Lâm và thư ký Vân!”
Ngô Dương vừa định mở miệng cãi lại, nhưng lại bị Lương Tú Lan nhéo một bên tay, đau đến không nói ra được.
Anh ta chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: “Con biết rồi.”
Ngô Chung Thành chỉ xua tay: “Đứng dậy, về nghỉ ngơi đi, nhìn mày ba càng cảm thấy thất vọng đến khó chịu.”
Có thể không thất vọng được sao? Nếu không có những ầm ĩ như thế kia thì ông cũng không mất đi hai trăm tỷ một cách vô ích.
Xe chậm rãi dừng lại trước khách sạn, Mộ Cẩm Vân đưa mắt nhìn Tống Lâm đang ngồi bên cạnh, gọi anh: “Tổng giám đốc Tống?”
Người đàn ông mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cô, anh đẩy cửa bước xuống xe.
Mộ Cẩm Vân gửi tiền xe cho tài xế, rồi theo anh bước vào khách sạn.
Tống Lâm không hề nói gì, nhưng Mộ Cẩm Vân có thể linh cảm được tâm trạng anh đang không tốt.
Chuyện này hình như không ổn, có phải là do chuyện của cô không.
Mộ Cẩm Vân mím môi đi theo anh vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, Mộ Cẩm Vân liếc nhìn anh rồi hỏi: “Tổng giám đốc Tống, hợp đồng với Ngô Chung Thành kia liệu có ký không?”
Nghe được lời băn khoăn của cô, Tống Lâm quay đầu lại nhìn cô một cái: “Phải ký!”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, lúc đầu Tống Lâm đột nhiên nói huỷ hợp đồng, cô đã nghĩ không lẽ là vì mình, nhưng cô đã sớm nghĩ lại.
Tống Lâm chưa bao giờ thua lỗ trong kinh doanh, kể cả khi Ngô Dương không làm gì sai thì Tống Lâm chắc chắn cũng sẽ không mua công ty của Ngô Chung Thành với giá 18 tỷ đâu.
“Em nghĩ ngợi gì thế?”
Nghe thấy âm thanh trầm ấm của người đàn ông từ phía trước truyền đến, Mộ Cẩm Vân sững sờ, ngẩng đầu lên thì thang máy đã dừng lại, Tống Lâm đã bước chân ra ngoài.
Cô cũng bước nhanh ra ngoài: “Không, em đang không nghĩ gì cả.”
Cô cúi đầu, lục trong túi lấy thẻ chìa khóa.
Tống Lâm quay đầu nhìn Mộ Cẩm Vân bên cạnh, ánh đèn chiếu vào người cô, hôm nay cô trang điểm rất xuất thần, nhưng sau khi bị Ngô Dương làm cho hoảng sợ, tóc cô bây giờ hình như đang hơi rối.
Nhưng chính những sợi tóc rối bù này lại khiến cô trông dịu dàng hơn.
Anh chợt nghĩ đến cảnh cô lao vào vòng tay anh vừa rồi, anh không khỏi nhướng mày: “Dứt chưa?”
Mộ Cẩm Vân đang tìm thẻ phòng, nghe thấy câu hỏi của Tống Lâm chữ được chữ mất: “A, sao thế?”
“Anh nói, người thân mà lúc nãy cứ đòi gặp em giờ sao rồi?”
“Người thân á, người thân nào, từ khi nào vậy…”
Đi được nửa đường Mộ Cẩm Vân mới hiểu ra, mặt cô bất chợt nóng lên, tay cầm thẻ phòng không ngừng siết chặt: “Dứt rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.