Sau khi Mộ Cẩm Vân tỉnh lại, cô thấy bản thân đang nằm ở chỗ của mình, cánh tay tê rần. Cô thử cử động thì phát hiện trên người đang quàng một chiếc khăn quàng cổ.
Cô ngồi xuống lần nữa, sau nửa ngày mới phản ứng lại rằng việc mình được Tống Lâm bế đến phòng làm việc chỉ là một giấc mơ.
Lúc này, Triệu Nguyệt Anh thấy cô đã tỉnh nên vội đến cạnh cô: “Chị Cẩm Vân, chị tỉnh lại rồi. Thư ký Lý đã mua cơm trưa cho chị, chị có cầm em hâm lại giúp không?”
Mộ Cẩm Thời xem giờ, phát hiện đã hơn một giờ rồi. Cô nhìn thoáng qua của lớn của phòng làm việc: “Tổng giám đốc Lâm ăn cơm chưa?”
“Chắc là ăn rồi, em cũng không chắc nữa.”
“Vậy em hâm nóng cơm lại giúp chị đi.”
Cô nói, kéo khăn quàng cổ xuống: “Chờ chút. Nguyệt Anh, khăn quàng cổ này là của ai?”
“Của em đó.”
Mộ Cẩm Vân trả khăn quàng cổ cho Nguyệt Anh: “Cảm ơn.”
“Chị Cẩm Vân khách sáo rồi.”
Mộ Cẩm Vân cười, day huyệt thái dương rồi đứng dậy đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ cửa.
Tống Lâm ở bên trong nhanh chóng đáp: “Vào đi.”
Cô thử đẩy ra, thấy cửa không khóa nên đẩy mạnh cửa vào.
Tống Lâm đang ngồi trước bàn làm việc. Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Có việc gì?”
Mộ Cẩm Vân mấp máy môi, mở lời: “Tổng giám đốc Lâm, anh uống thuốc chưa?”
Tay cầm bút máy của người đàn ông hơi ngừng, ngẩng đầu nhìn cô: “Thư ký Vân, em tỉnh ngủ chưa?”
Nghe tiếng anh, Mộ Cẩm Vân run rẩy. Nhưng nhớ đến lời bác sĩ nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719683/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.