Tửu lượng của cô vốn không được tốt, bình thường đều không dám uống nhiều, chỉ qua loa mấy ly rồi dừng.
Mộ Cẩm Vân uống một ly rượu đỏ, hơi sợ mình sẽ làm loạn lên nên đi ngủ trước.
Cô bỏ ly rượu đỏ xuống, nhìn về phía Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, em lên nghỉ ngơi trước.”
“Say rồi sao?”
Tống Lâm lắc nhẹ ly rượu đỏ, nghiêng đầu nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Không phải.”
Bây giờ thì vẫn chưa, nhưng nếu tiếp tục thì khá khó nói.
Cô quay người cất bước lên lầu, gió bên ngoài hơi lớn, buổi tối tháng mười ở đây đã bắt đầu lạnh rồi.
Mộ Cẩm Vân đánh răng. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, thấy mặt mình hơi đỏ.
Cô vội vàng tạt nước lạnh lên mặt rồi bước ra, leo lên giường, kéo chăn trùm kín toàn thân.
Tửu lượng của cô thật sự quá kém, cũng mới qua khoảng mười phút mà Mộ Cẩm Vân đã bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng lên.
Cô nhắm mắt buộc mình phải ngủ, nhưng kiểu gì cũng không ngủ được.
Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Tống Lâm tiến đến nhìn cô một lúc rồi bước vào phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua phía phòng tắm, vội vàng bắt đầu đếm cừu.
Cô cũng không hiểu vì sao, người khác uống say đều buồn ngủ, nhưng sau khi cô uống rượu say lại cảm thấy rất hưng phấn.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi hối hận khi xuống lầu uống rượu đỏ. Đúng là khi không sinh sự mà, làm gì không làm lại xuống lầu uống rượu. Giờ thì hay rồi, ngủ cũng không ngủ được, cứ thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719680/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.