Theo bản năng Mộ Cẩm Vân muốn giấu chiếc cúp đi, nhưng chiếp cúp này không lớn cũng không nhỏ, cô không biết phải giấu ở chỗ nào, hơn nữa cũng không giấu được.
Tống Lâm nhìn một cái, tầm mắt liền rơi vào chiếc cúp trong tay cô.
Anh nhấc chân đi qua, nhìn chằm chằm cái cúp một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu Cẩn tặng à?”
Ngón tay Mộ Cẩm Vân run run: “Tối qua cậu Cẩn nói muốn tặng cúp cho em, em nghĩ là nói đùa thôi.”
Lời còn lại cô không nói, cũng không có gì để nói, lời cô nói đều là thật.
Tống Lâm không tiếp câu này của cô: “Vào đây.”
Mộ Cẩm Vân mím môi, để cúp ở một bên, đi vào phòng với anh.
Tối qua khó khăn lắm mới dỗ được người ta, kết quả hôm nay lại bị một cái cúp của Lục Hoài Cẩn chọc giận rồi.
Lục Hoài Cẩn này không phải là có thù với cô đấy chứ?
Vẻ mặt của Tống Lâm trước sau như một, nhưng Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được là anh tức giận rồi.
Cô đứng trước bàn làm việc, nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Kế hoạch quốc khánh năm nay chưa đạt, làm lại.”
Mộ Cẩm Vân vươn tay nhận lấy, gật đầu nói: “Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Anh không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không còn chuyện gì nữa.”
Mộ Cẩm Vân đứng yên, còn gọi anh một câu: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lúc này Tống Lâm mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có chuyện gì?”
“Em không thân với Lục Hoài Cẩn, chiếc cúp kia của anh ta em thật sự không biết phải xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719656/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.