Mộ Cẩm Vân bị Lục Hoài Cẩn kéo đi, ra khỏi căn phòng, cuối cùng cô không nhịn được nữa, tránh tay của anh: “Cậu Cẩn, tôi tự đi được.”
Anh thả tay cô ra: “Ồ.”
Nói xong thì ấn thang máy.
Thang máy vẫn chưa tới, Mộ Cẩm Vân xoa xoa cổ tay mình.
Lục Hoài Cẩn bên cạnh đột nhiên lại cầm tay cô: “Làm cô đau à?”
Mộ Cẩm Vân không dấu vết rút tay về: “Không, cậu Cẩn nói đùa rồi. Tay tôi không dễ đau như vậy.”
Lục Hoài Cẩn cười như không cười nhìn cô: “Thư ký Vân, có phải cô đang giận tôi không?”
Câu hỏi này của anh làm cô hơi lúng túng. Mộ Cẩm Vân đang rối rắm xem trả lời thế nào, lúc này thang máy mở ra.
Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội bước vào.
Lục Hoài Cẩn lại không nhúc nhích, đứng ở cửa.
Mộ Cẩm Vân vội ấn nút mở cửa, gọi anh ta một tiếng: “Cậu Cẩn, anh không vào sao?”
“Có vào.”
Anh nhấc chân đi vào, Mộ Cẩm Vân thả tay ra, thang máy chậm rãi khép lại.
Trong thang máy không có ai nói chuyện, Mộ Cẩm Vân hơi lúng túng.
May mà thang máy nhanh chóng xuống đến tầng một.
Mộ Cẩm Vân đi ra, Lục Hoài Cẩn chậm rãi đi sau cô: “Thư ký Vân đi nhanh như vậy, sau lưng có sói à?”
Sau lưng không có sói nhưng sau lưng có anh.
Tất nhiên, cô không dám nói ra lời này.
Nếu như nói chuyện của Lâm Lộ không không để trong lòng, nhưng chuyện của Dương Mị Ngọc đã hoàn toàn làm cô trở thành chim sợ cành cong.
Cô biết Lục Hoài Cẩn không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719647/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.