Nghe thấy lời anh ta, cả người của Mộ Cẩm Vân cứng đơ, cuốn sách trên tay cầm không có chắc, mém chút nữa là rơi xuống đất.
Lúc ăn cơm điện thoại của Lục Hoài Cẩn gọi đến, điện thoại của cô ở chế độ im lặng, Mộ Cẩm Vân ăn cơm xong mới nhìn thấy cuộc gọi, lại cũng không muốn Tống Lâm nhìn thấy.
Cô bặm môi lại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn là không dám nói dối: “À, anh Cẩn gọi điện cho tôi.”
Anh nhìn cô, sắc mặt không rõ: “Hai người vẫn rất thân thiết.”
Mộ Cẩm Vân không dám nói, cô biết lúc này, nếu như mở lời, nói không chừng hôm nay sẽ lặp lại hoàn cảnh của một tháng trước.
Không khí trong phòng lúc này có hơi yên tĩnh, may mà Tống Lâm không có hỏi tiếp, mà nhấc chân đi lên giường.
Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, cũng trèo lên giường.
Đèn trong phòng tắt đi, tâm trạng thấp thỏm của Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng vơi đi.
Nhưng cô ngủ không được, ban ngày ngủ quá nhiều rồi, tinh thần minh mẫn sung sức như người hút thuốc.
Cô không dám nhúc nhích, Tống Lâm rất dễ thức giấc, chỉ cần cô trở mình một cái là khiến Tống Lâm tỉnh dậy.
Việc nhìn trở mình thì có thể, nhưng việc nhịn đi vệ sinh thì cô nhịn không nổi.
Mộ Cẩm Vân cố nhịn thêm chút, thực sự là nhịn không nổi nữa, đành phải đứng dậy đi xuống giường.
Thao tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng khi trở về giường, tay vừa kéo chăn lên trước khi nằm xuống giường. Tống Lâm ở kế bên bất thình lình hỏi: “Ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719636/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.