Tống Lâm chưa bao giờ nói khi ăn, cả phòng bao yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng thở.
Mộ Cẩm Vân ăn cái gì cũng không dám dùng sức, cô cầm chặt đôi đũa chỉ dám gắp hai cái đĩa trước mặt.
May mắn thay, quá trình này không kéo dài lâu, Tống Lâm nhanh chóng đặt đũa xuống.
Nhìn thấy anh đặt đũa xuống, Mộ Cẩm Vân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, gắp miếng măng cuối cùng lên miệng, sau đó buông đũa xuống.
Khăn ăn được đặt ở giữa hai người, khi cô giơ tay định với tới thì vô tình đụng phải tay anh cũng muốn rút khăn an.
Mộ Cẩm Vân sững người, nhanh chóng rút tay về, nhưng lại bị Tống Lâm nhìn thoáng qua một cái.
Cảm xúc trong đôi mắt đen lạnh lẽo, cũng không nhìn ra được hỉ nộ ái ố gì, nhưng Mộ Cẩm Vân vốn đã là chim Sợ cành cong, khi anh liếc mắt một cái, tim không khỏi nảy lên.
Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng bao, cô không dám đi bên cạnh Tống Lâm, luôn đi sau anh, duy trì khoảng cạc ba mươi, bốn mươi phân về bên phải.
“Chậc chậc, tổng giám đốc Lâm, thư ký Cẩm Vân, trùng hợp như thế sao?” Sau khi rẽ vào một góc, Lục Hoài Cẩn không biết từ đâu chui ra.
Nhìn thấy Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân vô thức liếc nhìn Tống Lâm.
Lúc trước, nếu không phải bời vì Lục Hoài Cẩn, cô và Tống Lâm cũng sẽ không nháo đến loạn lên như vậy, cho nên bây giờ cô ở trước mặt Tống Lâm giống như người phạm phải sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719629/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.