Chương trước
Chương sau
Tống Lâm chưa bao giờ nói khi ăn, cả phòng bao yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng thở.

Mộ Cẩm Vân ăn cái gì cũng không dám dùng sức, cô cầm chặt đôi đũa chỉ dám gắp hai cái đĩa trước mặt.

May mắn thay, quá trình này không kéo dài lâu, Tống Lâm nhanh chóng đặt đũa xuống.

Nhìn thấy anh đặt đũa xuống, Mộ Cẩm Vân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, gắp miếng măng cuối cùng lên miệng, sau đó buông đũa xuống.

Khăn ăn được đặt ở giữa hai người, khi cô giơ tay định với tới thì vô tình đụng phải tay anh cũng muốn rút khăn an.

Mộ Cẩm Vân sững người, nhanh chóng rút tay về, nhưng lại bị Tống Lâm nhìn thoáng qua một cái.

Cảm xúc trong đôi mắt đen lạnh lẽo, cũng không nhìn ra được hỉ nộ ái ố gì, nhưng Mộ Cẩm Vân vốn đã là chim Sợ cành cong, khi anh liếc mắt một cái, tim không khỏi nảy lên.

Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng bao, cô không dám đi bên cạnh Tống Lâm, luôn đi sau anh, duy trì khoảng cạc ba mươi, bốn mươi phân về bên phải.

“Chậc chậc, tổng giám đốc Lâm, thư ký Cẩm Vân, trùng hợp như thế sao?” Sau khi rẽ vào một góc, Lục Hoài Cẩn không biết từ đâu chui ra.

Nhìn thấy Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân vô thức liếc nhìn Tống Lâm.

Lúc trước, nếu không phải bời vì Lục Hoài Cẩn, cô và Tống Lâm cũng sẽ không nháo đến loạn lên như vậy, cho nên bây giờ cô ở trước mặt Tống Lâm giống như người phạm phải sai lâm lớn, ngay cả nói chuyện cũng phải thật cẩn thận Lục Hoài Cẩn chỉ có một mình, ánh mắt từ trên mặt Tống Lâm, trực tiếp rơi vào trên mặt Mộ Cẩm Vân.

Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, cô vô thức nhìn Tống Lâm đang ở một bên, vẻ mặt anh nhàn nhạt: ‘Cậu Cẩn.

Hai đối thủ một mất một còn cũng không có gì để nói, Lục Hoài Cẩn nhếch môi: “Đi trước.” Nói xong, anh ta lắc lắc tay đi lướt qua sát bên cạnh Mộ Cẩm Vân.

Mộ Cẩm Vân mím môi, không dám nói lời nào.

Tống Lâm chỉ liếc cô một cái, giơ chân lên tiếp tục đi về phía trước.

Mộ Cẩm Vân không đoán ra được suy nghĩ của Tống Lâm, cũng không mở miệng tự đâm đầu vào rọ mà chỉ nâng chân lên rồi đi theo Tống Lâm về phía trước.

Cô vừa thắt dây an toàn, điện thoại trong túi xách đột nhiên run lên.

Mộ Cẩm Vân cảm nhận được vươn tay lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn là của Lục Hoài Cẩn, tay cô hơi run lên, không dám bấm vào xem, cất điện thoại lại vào túi xách, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên ghế lái.

May mắn thay, lúc này Tống Lâm đang lái xe rất nghiêm túc, dường như không nhận thấy động tác kia của cô.

Chiếc xe lao ra từ phía sau và quay đầu lại mới rời khỏi bãi đậu.

Không đến hai mươi phút, chiếc xe lại dừng lại, lần này là trở lại bãi đậu xe của chung cư.

Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Tống Lâm khó hiểu nhìn dây an toàn, không dám hỏi tối nay anh có lên không.

Cô không rời ngay sau khi xuống xe, nhìn người đàn ông trong xe qua cửa sổ.

Tống Lâm cũng đang nhìn cô, trong bãi đậu xe không có điều hòa, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, lưng của Mộ Cẩm Vân bắt đầu đổ mồ hôi.

Khi cô định nói, người đàn ông bất ngờ mở cửa bước xuống xe.

Mộ Cẩm Vân hiểu ý anh, chờ anh vượt qua liên theo gót anh đi về phía căn hộ.

Sự giằng co của một tuần đó đã để lại rất nhiều di chứng cho Mộ Cẩm Vân, bây giờ cô khó có thể trở lại trạng thái lúc trước, trong tiêm thức cô luôn thận trọng và sợ hãi khi nhìn Tống Lâm.

Nhìn thấy người đàn ông bước tới phòng tắm, cô biết rằng cô nên gọi cho anh một tiếng, một tiếng cũng được để bản thân mình hài lòng trước.

Nhưng cô không kêu lên được, cũng không nói lời nào, anh cũng không nói, sau khi nâng chân lên giường, anh liền vươn tay chống đỡ eo co.

Nụ hôn lạnh lẽo buông xuống, Mộ Cẩm Vân lúc này mới ý thức được mà nhắm mắt lại, hai tay đặt ở bên hông nắm chặt ga giường dưới người.

Cả quá trình giống như một bộ phim câm, lúc trước khi cô không nhịn được phải lên tiếng, nhưng lúc này đây, cô nghiến chặt răng không để cho bản thân phát ra bất kì âm thanh nào.

Cô không biết tại sao mình không muốn phát ra âm thanh, chỉ là cô không muốn mà thôi.

Đại khái là cô thực sự có bất bình, chẳng qua sự bất bình đó không thể không dập tắt, cuối cùng cô chỉ có thể trút vào những chuyện như vậy.

Nhưng Tống Lâm cũng không để cô được như những gì mình muốn, anh va chạm mãnh liệt nó, từng chút từng chút treo cô lên rồi dìm xuống.

Lúc đầu Mộ Cẩm Vân có thể chịu được, nhưng sau vài lần, cô cảm thấy khó chịu.

Trái tim như bị cọng lông tóm lấy mà vuốt ve, ngứa ngáy, vô cùng khó nhịn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì động tình, trong mắt hiện lên một tia nước, nhìn có chút mê người, lại có chút ủy khuất.

Cô không nói lời nào, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Kêu ra đi.

Anh trầm giọng nói, Mộ Cẩm Vân mím mím môi, không cam lòng, anh lại càng thêm tàn nhãn.

Cuối cùng, Mộ Cẩm Vân thua, ở trước mặt anh cô chưa từng chiến thắng.

Sau âm thanh đầu tiên, cô cảm thấy mình có kìm lại cũng không nổi, cô hừ hừ, dùng tay liều mạng bấu chặt vào vai anh.

Đến thời điểm cuối cùng, cô trực tiếp mở miệng và cắn vào vai anh, chặn âm thanh của mình.

Vết cắn này, cô cố ý cắn một chút, cắn rất hung ác, lúc buông ra, trong miệng còn thoáng qua mùi máu.

Mộ Cẩm Vân giật mình một lúc, vẻ quyến rũ đó còn chưa tản đi cô đã hoàn hồn.

Cô bối rối liếc nhìn Tống Lâm, anh đang khẽ nhắm mắt lại, không có nhìn co.

Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, vừa định thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy dấu vết trên cánh tay anh.

Cô đã không cắt tỉa móng tay gần hai tuần rồi, thường thì cô sẽ rất cẩn thận, nhưng hôm nay anh thật tàn nhẫn, cô cũng tàn nhẫn, kết quả là vết sẹo trên cánh tay của Tống Lâm đỏ bừng.

Mộ Cẩm Thiên thức thời mà buông tay ra, lúc này Tống Lâm đột nhiên mở mắt ra nhìn cô.

Cô sững người, nhìn anh nghiêng đầu nhìn cánh tay mình.

Mộ Cẩm Vân cuối cùng không thể kìm lại mở miệng gọi anh một tiếng: “Anh Lâm——”” Hai chữ đơn giản mà Mộ Cẩm Vân nói xong lại run lên.

“Hết giận?” Khi nghe anh nói, Mộ Cẩm Vân không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn anh, chỉ đáp lại: ‘Hả?” Tống Lâm không tiếp tục nói nữa mà chỉ hơi nhướng mi trêu chọc, đưa tay ra ôm lấy cô.

Mộ Cẩm Vân cứ như vậy bị anh bế vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh lại đặt cô lên giường, còn mình thì xoay người đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, căn phòng rất yên tĩnh, Mộ Cẩm Vân có thể nghe thấy tiếng nước bên trong.

Cô nghiêng đầu, thật lâu mới nhận ra Tống Lâm vừa nói gì.

Anh ấy biết cô đang tức giận? Nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhưng nghĩ đến những gì anh nói vừa rồi, có vẻ như anh không tức giận.

Mộ Cẩm Vân không biết Tống Lâm nói thế là có ý gì, nhưng sau khi trải tất cả những điều này, sự bất bình của cô quả thực đã giảm đi rất nhiều.

Tống Lâm từ phòng tắm đi ra, khoác áo choàng tắm, nhìn nghiêng cô một cái, không nói lời nào, liền đi ra ngoài uống một cốc nước.

Mộ Cẩm Vân không biết Tống Lâm có ý gì, nhưng hôm nay cô mệt sắp chấy rồi, lại còn bị Tống Lâm lăn lộn đến hơn một giờ.

Thấy anh giơ hai chân ra ngoài, cô cũng không muốn ra ngoài xem có chuyện gì, nằm trên giường được một lúc cô đã ngủ thiếp đi.

Tống Lâm vừa bước vào lại phát hiện người trên giường đã ngủ rồi, quay đầu liếc mắt nhìn vết đỏ trên cánh tay, sau đó Xuy~~~ một tiếng nói: “Tính tình nóng nảy quá đi mất” Câu nói này mang theo vài phần dung túng khó mà phát hiện Đáng tiếc người nói thì không biết, người nghe không nghe được.

Mộ Cẩm Vân trực tiếp ngủ đến bảy giờ ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức vang lên, cô đang mơ.

Nhưng mà mơ cái gì thì cũng quên sạch sau khi đứng lên vặn đồng hồ báo thức.

Rèm cửa được đóng chặt, ánh nắng bên ngoài không thể lọt vào, nhưng vẫn mơ hồ thấy đc ánh nắng bên ngoài rất chói chang.

Buổi sáng mùa hè, bình minh bắt đầu từ năm giờ, chưa kể lúc này đã hơn bảy giờ.

Tống Lâm bên cạnh đã không còn trên giường, Mộ Cẩm Vân ngồi dậy ôm chăn mền, mất một lúc mới đi rửa mặt.

Vừa rửa mặt xong đi ra, cô đã đụng phải Tống Lâm vừa chạy về.

Khi Mộ Cẩm Vân nhìn thấy anh,cô nhớ đến câu hỏi của anh tối hôm qua, mấp máy môi vẫn kêu anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm” Anh vừa mới tập thể dục về, mồ hôi ra rất nhiều, nhưng không có mùi gì khó chịu.

Người đứng trước mặt cô, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mình bị mùi của anh bao trùm.

“Ừ” Tống Lâm liếc nhìn cô, không nói gì, đi vào phòng tắm.

Mộ Cẩm Vân nghe được anh đáp lại thì thở phào nhẹ nhõm, sau khi thay quần áo xong liền đi xuống lầu, mở tủ lạnh, sau đó định làm sủi cảo.

Cô không hỏi Tống Lâm, tuy rằng Tống Lâm buồn vui thất thường, phương diện ăn uống cũng rất kén chọn, nhưng mấy thứ xuất hiện ở trong tủ lạnh này thì hẳn là anh có thể anh.

Hôm nay cô dậy sớm nên có nhiều thời gian, sau khi làm sủi cảo, cô đã chiên hai quả trứng lòng đào.

Trứng tráng trong chảo dầu tỏa mùi thơm bốn phía, tối hôm qua Mộ Cẩm Vân ‘làm xong cũng rất đói bụng, bây giờ cô cảm thấy tay mình mềm nhữũn.

Cô chia sủi cảo ra, định lên lầu gọi Tống Lâm thì những người đã đi xuống.

Ăn sáng xong, Tống Lâm đang xem tin tức tài chính và kinh tế, cô lên lầu trang điểm nhẹ và thay quần áo, đúng 8 giờ 20 cô xuống lầu.

Người đàn ông trên sô pha ngồi tư thế phóng khoáng, hai chiếc cúc trước áo sơ mi vẫn còn mở ra, nhìn từ hướng cô có thể thấy dấu răng trên vai anh mà cô cắn đêm qua.

Có lẽ là do tối hôm qua dùng sức quá nhiều nên vết răng đã hơi bầm rồi.

Mộ Cẩm Vân chỉ liếc nhìn sau đó rời tầm mắt đi.

“Tổng giám đốc Lâm, tôi chuẩn bị xong rồi.” Nghe được lời cô nói, Tống Lâm ngẩng đầu liếc nhìn cô, ngón trỏ mảnh khảnh đặt ở trên cúc áo, vừa đứng lên vừa cài lại.

Ngay sau đó, cổ áo mở ra đã được đóng chặt hoàn toàn.

Anh hạ tay xuống, Mộ Cẩm Vân cũng ý thức mà nhìn theo.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Tống Lâm nhướn mày: “Cô đang nhìn gì vậy?” Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Mộ Cẩm Vân có chút xấu hổ lắc đầu: “Không có gì.

Nói xong, cô đứng đó với vẻ mặt nghiêm túc.

Tống Lâm chỉ liếc nhìn cô không nói gì, nhưng cái con mắt màu đen kia phóng tới làm cho Mộ Cẩm Vân vô cớ mà chột dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.