Lời này là vừa rồi Ngô Phương mới nói, Mộ Cẩm Vân nghe được từ trong miệng của Tống Lâm cả người đều cứng đờ.
“Tôi không có…” Cô muốn phản bác gì đó, nhưng người đàn ông bên cạnh đã mạnh mẽ áp tới.
Lời nói của Mộ Cẩm Vân trực tiếp bị anh chặn lại, vừa rồi hai người uống hết rượu vang, vị chát của rượu vang lan tran trong miệng, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình thật sự hơi say rồi.
Cũng không biết có phải bị Ngô Phương kia chọc tức không, tối hôm nay Tống Lâm cực kỳ hung hãn với cô, ngày mai còn phải họp, nhưng anh không hề có ý hạ thủ lưu tình một chút nào.
Cuối cùng lúc Mộ Cẩm Vân không còn sức lực, tùy ý anh muốn làm gì thì làm, ngay cả sức lực ôm chặt anh cô cũng chẳng còn nữa.
Sau khi làm nhiều lần, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cẩm Vân bị điện thoại của Tống Lâm đánh thức.
Cô còn chưa phản ứng kịp, cho rằng là điện thoại di động của mình reo, híp mắt mò tới điện thoại di động, phát hiện có cuộc gọi tới.
Cô theo bản năng muốn từ chối cuộc gọi, lúc này, tay Tống Lâm liền duỗi tới.
Mộ Cẩm Vân mờ mịt nhìn anh cầm điện thoại di động rồi nhấn nút trả lời, sau đó giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Có chuyện gì?” Có lẽ vì sáng sớm bị người ta quấy rây mộng đẹp nên giọng của Tống Lâm không tốt lắm.
Phải một lát sau, Mộ Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719627/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.