Lần này sau khi Mộ Cẩm Vân ngất đi, khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Ngoài trời đã hơi tối, y tá đang rút kim tiêm cho cô, thấy cô tỉnh lại, y tá mỉm cười với cô: “Cô Vân, cô tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?” Mộ Cẩm Vân là được Tống Lâm bế tới bệnh viện, y tá tâng này đều biết thân thế của cô không đơn giản, cho nên không có ai dám thờ ơ với cô.
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân lại không có lòng dạ nào để ý đến những chuyện này, cô vừa tỉnh lại, cổ họng vốn đang khó chịu, sau khi truyền nước xong, dường như cũng không sốt nặng nữa, nhưng vẫn vô cùng khô khốc, cô muốn uống nước.
Nghe thấy câu nói của y tá, cô chỉ gật đầu, gượng gạo mở miệng: “Đỡ hơn +? TOI.
Giọng nói giống như tiếng chiêng bị hỏng, khàn đến nỗi dường như khiến người khác nghe không rõ cô đang nói gì.
Y tá cũng rất có kinh nghiệm, nghe giọng nói cô khàn đục như vậy, không cần nghĩ cũng biết cô đang khát.
Cô ta vứt bình treo vào trong xe đẩy của mình, sau đó đi đến bên cạnh lấy giúp cô một cốc nước ấm.
Họng của Mộ Cẩm Vân thực sự rất khó chịu, cô cũng không khách sáo với cô ta nữa, giơ tay nhận lấy rồi ngửa đầu uống hết cốc nước này.
“Cảm ơn” Cô ngẩng đầu nhìn y tá, y tá liền mỉm cười: “Uống nữa không?” Mộ Cẩm Vân gật đầu, không nặng không nhẹ khẽ rên một tiếng: “Vâng” Y tá lại rót một cốc nước ấm cho cô, hai cốc nước vào trong bụng, Mộ Cẩm Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719618/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.