“Tôi có thể giúp em, nhưng em nên đưa một cái gì đó trả lại: Đột nhiên, Mộ Cẩm Vân nghĩ ra chuyện gì đó, tay cô rụt lại mắc vào chiếc khăn, khăn tắm trực tiếp rơi xuống đất.
Cô bàng hoàng nhìn xuống chiếc khăn tắm trên sàn, một lúc lâu sau, cô cúi xuống nhặt nó lên.
Sau khi nhận ra ý tứ của Tống Lâm, tay cô hơi run, bắt đầu mặc quần áo vào.
Sau khi mặc quần áo vào, Mộ Cẩm Vân đứng trước cửa phòng tắm, nhưng không vội kéo cửa ra.
Cô đứng ở cửa mấy phút đồng hồ, cuối cùng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, mở cửa bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã nhìn thấy Tống Lâm cầm một ly rượu đỏ.
Nửa giờ sau, những giọt nước trên tóc đã khô gần hất.
Anh ngồi trên chiếc ghế trước khung cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, dùng ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy chân ly rượu vang đỏ, rượu vang đỏ hoa vân anh lắc lư trong ly thủy tỉnh trong suốt.
Nghe thấy tiếng động của cô, anh quay đầu nhìn sang.
Khi tâm mắt rơi vào trên người cô, đôi mắt đen khẽ nhúc nhích, “Uống không?” Vừa nói anh vừa nâng cốc.
Mộ Cẩm Vân mím môi, nhấc chân đi tới, gật đầu, “Uống, Chủ tịch Tống”” Cô vừa dứt lời, anh liền đứng dậy đi ra ngoài, đem một chiếc ly không và một bình rượu vang vào.
Anh nhìn xuống ly, hơi nghiêng tay rót rượu đỏ vào ly.
Mộ Cẩm Vân nhìn rượu đỏ, cô chỉ cảm thấy tim mình đập loạn nhịp như rượu đỏ, cô không kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719583/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.