Tay của Tống Lâm trực tiếp di chuyển ngang qua cô để tắt đèn, ánh sáng trong phòng cứ như thế mà mờ lại.
Chẳng bao lâu, anh trực tiếp nằm xuống, sau đó lãnh đạm nói hai chữ: “Đi ngủ”.
Mộ Cẩm Vân ngồi đó, phải mất một một lúc sau mới có phản ứng.
Chiếc giường một mét tám thực ra rất lớn, nhưng có thêm một người đàn ông trên giường thì sẽ trông không hề lớn nữa.
Mộ Cẩm Vân không dám động, hơi thở của người đàn ông bên cạnh không ngừng truyền tới, cô sợ anh bất thình lình mọc dậy, lôi cô ra làm.
Trời gần sáng, Mộ Cẩm Vân mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô có hơi đau, thân thể ngồi ở trên giường có hơi đờ đẫn.
Khi nhìn thấy Tống Lâm, cô sững người một lúc, thấy anh đi tới, cô vô thức nắm chặt chăn bông của mình: “Tổng giám đốc Lâm”.
“Cô định ngủ trên giường cả ngày à? Anh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, ngả người ra sau, thờ ơ nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân sửng sờ, vô thức mò mẫm lấy điện thoại di động, khi nhìn thấy thời gian trên đó, cô rất là xấu hổ.
Cô không ngờ rằng, mình trực tiếp ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi.
“Tôi, tôi đi tắm rửa”.
Cô nghĩ Tống Lâm có chuyện gì đó nên không dám chậm trễ, trực tiếp nhảy vọt ra khỏi giường chạy vào phòng tắm.
Kết quả là vô tình chạy nhanh quá, khi đến cửa phòng tắm, cả người không đứng vững suýt ngã.
May mà Mộ Cẩm Vân đưa tay ra vịn lấy khung cửa, mới không để mình bị ngã.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-em-that-hu-hong/1719557/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.