Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng cô đã cảm thấy tuyệt vọng như rơi vào địa ngục vậy. “Chậc chậc chậc chậc, cô Vân, tổng giám đốc Lâm không phải là người cô nói muốn trèo là có thể trèo lên! Tôi thì khác, tôi thích cô, chỉ cần cô đi theo tôi, tôi đảm bảo sau này cô sẽ không cần lo cơm áo”. Áo sơ mi của cô đã bị rách. Trương Minh Lâm nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng. Nhưng lúc này, Mộ Cẩm Vân đột nhiên không muốn giấy dụa. Cô không biết mình còn có thể giấy giụa cái gì nữa, cô vừa chọc giận Tống Lâm, Mộ Đình Nam lại xuống tay với cô, căn bản là cô không thể bảo vệ nổi mình. Khi Trương Minh Lâm kéo cô đi, cô không nhúc nhích nữa, có lẽ là vì vẫn còn chút lương tâm, Trương Minh Lâm đã bế cả người cô lên. Chỉ là ông ta không có đủ sức, mặc dù Mộ Cẩm Vân không nặng nhưng mà vừa ôm đến cửa thang máy cũng đã không chịu nổi. Trương Minh Lâm đặt người xuống, nhìn người phía sau, giơ ngón tay về phía một người đàn ông: “Mày, qua bế cô Vân đi!” Nói xong, ông ta dường như lại nghĩ tới điều gì đó, giơ tay kéo áo khoác của người khác: “Cởi ral” Sau khi đoạt được áo khóac, ông ta bước đến đắp nó lên người của Mộ Cẩm Vân. Thấy trên người cô không còn lộ ra gì nữa, Trương Minh Lâm thỏa mãn vẫy vẫy tay, để người ta ôm Mộ Cẩm Vân vào thang máy rồi lên lầu. Tình cảm của Trương Minh Lâm dành cho Mộ Cẩm Vân vẫn rất phức tạp, một mặt, Mộ Cẩm Vân rất giống với bạn gái là mối tình đầu của ông ta, thậm chí tính cách cũng có chút tương tự. Mặt khác, Mộ Cẩm Vân vẫn còn rất trẻ, ông ta lại có một khao khát đối với phụ nữ trẻ. Mộ Đình Nam muốn ông ta ký một hợp đồng, Mộ Cẩm Vân là một vật giao dịch, là Mộ Đình Nam dâng đến cho ông ta. Cho nên trước mắt, Mộ Cẩm Vân thuộc về ông ta. Đàn ông đối với tất cả vật sở hữu của mình, trước khi đạt được thì luôn có khát vọng chiếm hữu, nên ông ta không cho phép người khác nhìn vào đồ đạc của mình. Thời điểm Mộ Cẩm Vân lại bị ném lên giường, cô không nhúc nhích nữa, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật hoang đường. Bên trong thang máy, Lý Minh Việt nhìn Tống Lâm ở bên cạnh, mím môi, ngập ngừng mở miệng gọi anh một chút: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, cô ấy… Khổ lắm… Hai chữ này còn chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương dọa đến mức không dám nói nữa. Lý Minh Việt thu hồi tâm mắt, lần này anh ta không dám nói gì, mặc dù anh ta cảm thấy Mộ Cẩm Vân rất đáng thương, chưa đầy ba tháng sau khi trở về nước đã bị ba ruột lừa hai lần và bị mẹ kế hãm hại hai lần. Trong phòng khách sạn. Khi Trương Minh Lâm nhìn Mộ Cẩm Vân đang bất động trên giường, ông ta chỉ cảm thấy hơi thất thần một chút, giống như quay lại lúc trước. Khi nhìn Mộ Cẩm Vân, sự tức giận của ông ta đã giảm đi rất nhiều, nhìn thấy cô như vậy, khó có khi ông ta mở miệng an ủi cô: “Mộ Cẩm Vân, ba của cô thật sự không phải là người. Từ nay về sau đi theo tôi, ngoại trừ danh phận, những cái khác tôi đều sẽ cho cô”. Những gì lúc ban đầu không chiếm được, hiện tại Trương Minh Lâm rất muốn lấy lại. Sau khi Mộ Cẩm Vân ngừng chống cự, tác dụng của thuốc trên người cô càng lúc càng mạnh, thậm chí cô còn không nghe rõ lời của Trương Minh Lâm. Tâm mắt của cô mơ hồ, cô chỉ thấy hình như đối phương đang cởi quần áo. Một giây tiếp theo, tâm mắt của cô tối sầm lại, Trương Minh Lâm lập tức ấn xuống, cô nhắm mắt lại không chút phản kháng, dùng tay kéo chặt ga trải giường, nghiến răng. Lời nói vừa rồi của Tống Lâm như một nhát dao, đâm thẳng vào người cô. Mộ Cẩm Vân nhìn Trương Minh Lâm trên người, cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng thổi đến che kín cả trời đất
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]